Tống Đoàn Viên vẫy vẫy tay, buông màn xe xuống, trong lòng ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết ra sao.
Nếu nàng thật sự thích Kỷ Trường An, nếu bị Kỷ Trường An biết, có thể cảm thấy nàng là đang vũ nhục hắn hay không? Rốt cuộc thân phận nguyên chủ như vậy……
Lúc vừa mới xuyên qua, Tống Đoàn Viên tuy rằng có chút tiếc nuối thân phận của nguyên chủ này, nhưng cũng may có một thân thể khỏe mạnh, liền thản nhiên tiếp nhận, hiện giờ thật sự phát hiện thích một người, trong lòng lại không nhịn được có chút tự ti.
Thân phận của nguyên chủ này, đều đã là bà nội của người ta, thích một tiểu thịt tươi……
Tống Đoàn Viên nặng nề thở dài, tinh thần có chút uể oải.
Tống Đoàn Viên ngủ một đường, tới chạng vạng mới xuống xe nghỉ ngơi ăn chút đồ.
Giang Long nhìn ra Tống Đoàn Viên không quá có tinh thần, cũng không dám hỏi, chỉ yên lặng bảo vệ Tống Đoàn Viên.
Buổi tối, Tống Đoàn Viên ở trong khách điếm, buổi tối lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ.
Sau khi Tống Đoàn Viên rời đi, Kỷ Trường An gọi Hách lão nhân và Chu Cảnh Thiên tới, nói tình huống ôn dịch bùng nổ ở thành trấn cho bọn họ.
“Một tảng lớn này đều bị?” Nhìn một tảng lớn màu đỏ trên bản đồ của Kỷ Trường An, Chu Cảnh Thiên lo lắng sốt ruột.
Kỷ Trường An gật đầu: “Ôn dịch là từ vương triều Thiên Cơ và Khang Thành - một trấn nhỏ ở biên thuỳ Xu quốc bùng nổ, lan về Thiên Thành, hiện tại chung quanh Thiên Thành, ngoại trừ Thôi gia thôn, phụ cận thật không có phát hiện tình huống nghiêm trọng nào, hiện tại chủ yếu là khu vực biên cảnh!”
Kỷ Trường An chỉ chỉ vị trí trên bản đồ, “Mười bốn thái y của Thái Y Viện, lấy thái y Liễu Càn Khôn cầm đầu, đều chứa đầy nhiệt huyết, muốn cùng hai vị thần y trị liệu ôn dịch lần này.”
Chu Cảnh Thiên sửng sốt một chút: “Liễu Càn Khôn không phải là đệ tử đắc ý nhất của Ngọc Côn sao?”
“Liễu ngự y tuy rằng là đồ đệ của Ngọc Côn, nhưng hắn từ lúc bắt đầu luôn có tâm trị liệu ôn dịch, có chút tâm đắc. Hơn nữa Liễu ngự y tuy rằng là đệ tử của Ngọc Côn, nhưng trên người hắn có cố chấp, không giống Ngọc Côn, ta cảm thấy có thể tín nhiệm hắn!”
Chu Cảnh Thiên do dự một chút: “Năm đó đứa nhỏ này được mẫu thân hắn mang tới học y, vẫn là ta nhìn trúng, bởi vì ta không nghĩ lại thu đệ tử, cho nên giao hắn cho Ngọc Côn, hiện tại nghĩ đến, sợ là đã hại đứa nhỏ này!”
Kỷ Trường An nói: “Thừa dịp lần này, Chu trưởng quán cũng có thể dạy dỗ hắn một chút, có lẽ hắn có thể trợ giúp Thiên An Các!”
Chu Cảnh Thiên nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Lần này thật là một cơ hội, mẫu thân của đứa nhỏ này ta nhận thức, gia tộc hắn đã từng làm quan ba đời, đều là thanh quan, chỉ là sau lại xuống dốc mà thôi.”
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Hách lão nhân ngước mắt hỏi: “Tống Đoàn Viên đâu? Vì sao không thấy nàng?”
Kỷ Trường An ôm việc trị liệu ôn dịch này, Hách lão nhân cũng không nghĩ tới, hiện giờ hắn đã mấy ngày không có nhìn thấy Tống Đoàn Viên, trong lòng không nhịn được có chút nóng lòng.
Hắn trước đó tích cực hiệp trợ Trình Vương như vậy, chính là vì đẩy Tống Đoàn Viên ra, chờ đến khi Tống Đoàn Viên chữa khỏi ôn dịch, được bá tánh kính yêu, sau đó lại nghĩ cách vạch trần thân phận của Tống Đoàn Viên, đến lúc đó dù Kỷ Trường An có ba đầu sáu tay cũng không ngăn được.
Tuy rằng còn chưa có tin tưởng Tống Đoàn Viên là đứa bé kia, nhưng ở trong lòng Hách lão nhân, gần như đã chắc chắn.
Dù cho tới lúc ấy, Tống Đoàn Viên không phải đứa bé kia, Tống Đoàn Viên được bá tánh kính yêu, đối với hắn, đối với Tống Đoàn Viên tới nói, cũng không có tổn thất gì.
Hách lão nhân đánh bàn tính đến như ý, hiện giờ lại cảm thấy thất bại.
Hiện tại hắn ngay cả Tống Đoàn Viên cũng không thấy được.