“Tống Đoàn Viên về quê!” Kỷ Trường An liếc mắt nhìn Hách lão nhân một cái, nhàn nhạt nói, “trấn Thanh Sơn bên kia ôn dịch thịnh hành, Tống Đoàn Viên lo lắng cho con và người nhà, nên đi về nhà trước!”
Hách lão nhân sửng sốt: “Trấn Thanh Sơn có ôn dịch?”
Kỷ Trường An gật đầu: “Chẳng những có, hơn nữa còn rất lợi hại, nghe nói đã phong bế thành, cho nên Tống Đoàn Viên vội vàng đi, chưa kịp chào hỏi cùng hai vị.”
Kỷ Trường An nói xong, lại nhìn về phía Chu Cảnh Thiên: “Nghe nói đại phu Thiên An Các cũng bị ôn dịch!”
Chu Cảnh Thiên nhíu mày: “Chẳng lẽ Tế Tân hắn……”
“Có Tống Đoàn Viên ở đó, Chu trưởng quán có thể yên tâm, ôn dịch ở trấn Thanh Sơn hẳn sẽ được giải quyết rất nhanh!” Kỷ Trường An nói.
Chu Cảnh Thiên gật gật đầu: “Còn may là đứa nhỏ này đi về trước!”
Hách lão nhân nhíu mày, muốn nói cái gì, nhưng rồi lại nói không nên lời.
Sao Tống Đoàn Viên lại rời đi ngay ở thời điểm mấu chốt như vậy, vừa khéo biết được trấn Thanh Sơn bạo phát ôn dịch, hơn nữa nhanh như vậy đã đi trở về, còn không phải là Kỷ Trường An này một tay xử lý sao.
Hách lão nhân đã đánh giao tế hai lần với Kỷ Trường An, mỗi lần đều là người câm ăn hoàng liên, có miệng khó trả lời, cũng không phát tác được.
Trong lòng Hách lão nhân buồn bực, quăng ống tay áo rời đi.
Chu Cảnh Thiên ngước mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Hách lão nhân hiện giờ đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Tống Đoàn Viên, chiêu này của ngươi thật là diệu kế, vừa có thể thành toàn tâm vì dân chữa bệnh của Tống Đoàn Viên, thành toàn tâm nguyện của nàng, còn bảo hộ được nàng ở phía sau. Có ta, Hách lão nhân và người Thái Y Viện liên hợp lại đấu tranh anh dũng, tin tưởng ôn dịch này rất nhanh sẽ đi xuống.”
Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: “Là Thánh Thượng anh minh!”
Chu Cảnh Thiên cười cười: “Ta cũng không tin nếu không có ngươi nói ra, Hoàng Thượng có thể nghĩ ra biện pháp này, đem chuyện quan trọng như vậy giao cho ngươi. Lui một vạn bước nói, dù Hoàng Thượng muốn giao cho ngươi, ngươi không muốn tiếp, Hoàng Thượng cũng không thể ép được ngươi!”
Kỷ Trường An nói: “Đây là chuyện lớn quan hệ đến sinh tử của bá tánh, ta đạo nghĩa không thể chối từ!”
Chu Cảnh Thiên tiến lên, vươn tay tới vỗ vỗ bả vai Kỷ Trường An, thấp giọng nói: “Vương triều Thiên Cơ có ngươi, là phúc khí của vương triều Thiên Cơ.”
Kỷ Trường An cười nhẹ, không tỏ ý kiến.
…..
Chậm rãi tiếp cận trấn Thanh Sơn, Tống Đoàn Viên tính toán lấy lại tinh thần.
Mặc kệ như thế nào, nàng còn có chuyện phải làm, tổng không thể giống một tiểu cô nương, sa vào nam nữ hoan ái, buồn bực không vui không thể tự thoát ra được.
Một ngày này, mắt thấy liền phải đến địa giới trấn Thanh Sơn, liền thấy rất nhiều bá tánh trên người cõng hành lý, có khua xe bò, có đẩy xe đẩy, dìu già dắt trẻ, từ phương hướng trấn Thanh Sơn đi đến.
Tống Đoàn Viên đeo khẩu trang và bao tay xuống xe, tiến lên ngăn một người lại hỏi một chút: “Vị đại nương này, các ngươi đi nơi nào vậy? Từ trấn Thanh Sơn ra tới sao?”
Đại nương kia vội vàng, không muốn nhiều lời, chỉ xua tay.
Tống Đoàn Viên lại hỏi vài người, vẫn không có người nguyện ý nói chuyện.
“Oa!” Mặt sau có đứa nhỏ ba tuổi không nắm chặt vạt áo mẫu thân lập tức ngã ở trên mặt đất, oa oa khóc lên.
Mẫu thân của đứa trẻ kia mang theo lớn lớn bé bé năm đứa, mặt sau vây đầy con, trong lòng ngực còn ôm một đứa, thấy đứa trẻ té ngã, cũng không có biện pháp đi đỡ.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, đỡ đứa trẻ dậy.
“Đa tạ đa tạ!” Nữ nhân kia nói lời cảm tạ, đầy mặt sầu khổ.
“Vị muội muội này, các ngươi là từ trấn Thanh Sơn tới sao?” Tống Đoàn Viên một bên đặt đứa nhỏ ở trong lòng bàn tay nàng một bên hỏi.
Nữ nhân kia lắc đầu: “Chúng ta là từ thị trấn phụ cận trấn Thanh Sơn ra tới, hiện giờ bị trấn Thanh Sơn liên luỵ, thị trấn cũng đã xuất hiện ôn dịch, chúng ta sợ giống như trấn Thanh Sơn, bị giam ở trong thị trấn, cho nên chạy nhanh rời đi!”