Chu Tế Tân hướng Trương Phong Tương báo cáo tình huống, lúc này chi nhánh trấn Thanh Sơn cũng chỉ có hai đại phu, nhưng bởi vì bệnh này lây, hai vị đại phu đều ngồi ở trên cao, trước quầy dựng một bình phong, tránh cho tiếp xúc cùng người bệnh.
Nhưng bởi vì y quán cũng có người bị ôn dịch, hơn nữa dùng dược cũng không có tác dụng, cho nên y quán cũng gần như không có ai.
Trong lòng Tống Đoàn Viên nhớ thương Tống Đại Cát, lập tức đi nhìn Tống Đại Cát.
Tống Đại Cát nằm ở trên giường, người khô gầy giống như ma côn, trên người tất cả đều là vết máu, hơn nữa làn da đã có dấu vết thối rữa.
Tống Đại Cát nghe được có người tiến vào, còn tưởng rằng là Chu Tế Tân đã trở lại, nàng chạy nhanh dùng khăn trắng bên cạnh bưng kín mặt, thấp giọng nói: “Chu đại phu, ngài không cần tiến vào, ta bị bệnh lợi hại, sẽ lây bệnh cho ngài, ta……”
Tống Đại Cát ngẩng đầu, thấy được Tống Đoàn Viên, nàng ngẩn ra, nước mắt lập tức liền chảy xuống.
Tống Đoàn Viên che mặt, trên người mặc y phục phòng hộ bằng vải dầu, nhìn bộ dáng Tống Đại Cát, trong lòng vừa hận vừa tức lại vừa sốt ruột, nàng nhanh chóng tiến lên kiểm tra tình huống Tống Đại Cát, viết phương thuốc, sai Giang Long đi lấy dược.
“Nương……” Hồi lâu, Tống Đại Cát mới nghẹn ngào, hô Tống Đoàn Viên một câu.
Tống Đoàn Viên rũ mắt nhìn nàng: “Đây là sinh hoạt mà con muốn? Người kia đối với con quan trọng như vậy sao, quan trọng đến có thể không muốn sống nữa?”
Tống Đại Cát nghiêng mặt đi, tuy rằng che nửa bên mặt, nhưng trong ánh mắt và biểu tình, đều tràn ngập đau khổ, “Nương, con đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn một người tri tâm có thể đau con yêu con, con biết giữa con và Chu đại phu cách một bối phận, cũng cách tuổi, nhưng con và Chu đại phu là thiệt tình yêu nhau, ngài ấy không chê con, con tự nhiên cũng không hối hận!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Con nói Chu đại phu cũng thích con?”
Trong mắt Tống Đại Cát lập tức có ánh sáng, nàng ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, chạy nhanh gật gật đầu: “Có một lần con thiếu chút nữa đã chết, con lấy hết can đảm tới hỏi Chu đại phu, Chu đại phu đáp ứng con, nếu con có thể chịu đựng qua ôn dịch lần này, mặc kệ con biến thành bộ dáng gì, ngài ấy đều sẽ thích con!”
Tống Đoàn Viên nghĩ lại áy náy trước đó khi Chu Tế Tân nói đến bệnh của Tống Đại Cát, còn xưng hô tôn kính với nàng……
Nhưng hiện tại mặc kệ như thế nào, trước chữa khỏi bệnh cho Tống Đại Cát lại nói.
Giang Long đun dược xong, chính Tống Đoàn Viên đút cho Tống Đại Cát.
Uống thuốc xong, Tống Đoàn Viên hỏi tình huống trong nhà: “Mấy người bọn họ như thế nào? Con bị bệnh, không có người tới chiếu cố con sao?”
Tống Đại Cát cúi đầu: “Song Hỉ và đại ca đều đã tới, nhưng bị con đuổi đi! Thân mình con như vậy, không biết có thể sống được mấy ngày, vì sao còn muốn liên lụy bọn họ!”
Tống Đoàn Viên đang muốn nói cái gì, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của Tống Phúc Quý: “Đại Cát, thân mình muội đã tốt hơn chưa? Muội……”
Tống Đại Cát quay mặt đi, phảng phất không muốn để ý tới Tống Phúc Quý.
Tống Đoàn Viên đang muốn đi ra ngoài, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Chu Tế Tân.
Tống Đoàn Viên sửng sốt.
Tống Đại Cát giãy giụa ngồi dậy, chạy nhanh nói với Tống Đoàn Viên: “Nương, nương mau đi ngăn cản Phúc Quý, huynh ấy lại tới đánh Chu đại phu!”
Lại tới đánh? Tống Đoàn Viên nhíu mày, xem ra bởi vì sự tình Tống Đại Cát, Tống Phúc Quý đã nổi lên không ít xung đột với Chu Tế Tân!
Tống Đoàn Viên đi ra cửa, liền thấy Tống Phúc Quý đang lôi kéo cổ áo Chu Tế Tân, Tống Phúc Quý tức giận đến gân xanh đều nổi lên trên cổ, Tống Đoàn Viên chưa từng thấy Tống Phúc Quý mất khống chế như vậy.
“Lão đại!” Tống Đoàn Viên gọi Tống Phúc Quý.