Tống Phúc Quý đang giơ tay lên, định đấm lên mặt Chu Tế Tân, đột nhiên nghe được âm thanh của Tống Đoàn Viên, hắn sửng sốt một chút, chạy nhanh quay đầu, lập tức nhìn thấy Tống Đoàn Viên, đôi mắt kia liền không nhịn được ươn ướt.
“Nương, nương đã trở lại? Nương, con thực xin lỗi nương, con không có trông kỹ Đại Cát, Đại Cát……” Nước mắt Tống Phúc Quý lập tức liền chảy xuống, không nhịn được dùng ống tay áo lau.
Tống Đoàn Viên nắm lấy ống tay áo Tống Phúc Quý, chỉ mấy tháng không gặp, Tống Phúc Quý thế nhưng đã già đi rất nhiều, kỳ thật Tống Phúc Quý cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, sớm thành thân, sớm sinh ba đứa con, sớm khởi động gia đình này, hiện giờ còn bởi vì muội muội của chính mình mà nhất thời tức giận đến khóc lên.
“Lão đại, ta biết con đã tận lực, không trách con! Tuổi của Đại Cát và con bằng nhau, nàng muốn đi con đường riêng của nàng, ai cũng không cản được, hơn nữa nàng vì chính mình phụ trách là được, con không cần phải xen vào!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, “Nương, Đại Cát như thế nào cũng là muội muội của con, nàng bị bệnh sắp chết, đều là bởi vì người nam nhân này……”
Tống Phúc Quý chỉ một ngón tay về phía Chu Tế Tân: “Lão nhân này câu dẫn Đại Cát!”
Chu Tế Tân đầy mặt xấu hổ, hắn động động khóe miệng, muốn nói cái gì, nhưng tình huống trước mắt, hắn vô pháp biện bạch, chỉ đành cúi đầu.
Tống Đoàn Viên tiến lên nói: “Chu đại phu, chúng ta nói chuyện một chút!”
Chu Tế Tân gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên mang theo Chu Tế Tân đi đến đình hóng gió.
Trong đình hóng gió, Chu Tế Tân lại lần nữa hướng về phía Tống Đoàn Viên khom lưng hành lễ.
“Chu đại phu, ta hỏi ngươi, ngươi có thích Đại Cát không?” Tống Đoàn Viên trực tiếp hỏi.
Chu Tế Tân do dự một chút nói: “Ta đã đáp ứng với Đại Cát, chờ nàng khoẻ lại ta sẽ thích nàng, sẽ cưới nàng!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày: “Ta không cần nghe ngươi đã đáp ứng cái gì, ta chỉ là hỏi ngươi, ngươi vâng theo nội tâm của chính mình mà trả lời, ngươi có thích Đại Cát nhà ta không?”
Chu Tế Tân cầm vạt áo, ngước mắt: “Tống đại phu, ta thích Đại Cát, mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, ta đều sẽ cưới nàng, đây là đáp án ta trả lời từ chính nội tâm của mình!”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Chu Tế Tân. Chu Tế Tân nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Đoàn Viên, biểu tình bằng phẳng.
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Chu Tế Tân đứng ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào.
Tống Đoàn Viên thở dài là có ý gì, là đáp ứng rồi sao?
Buổi tối, Tống Đoàn Viên kê đơn canh nhánh cây đun thuốc tắm cho Tống Đại Cát.
“Cần phải ngâm một ngày một đêm, rất lâu, nhưng vì bệnh của con, con phải nhịn!” Tống Đoàn Viên nói, “Con vì Chu Tế Tân, ngay cả mệnh cũng có thể không cần, chút thống khổ này hẳn là có thể nhẫn qua được!”
Tống Đại Cát cười nói: “Nương, con có thể nhẫn, con khoẻ lại, con còn muốn gả cho Chu Tế Tân!”
Tống Đoàn Viên không nói gì, chỉ xối thuốc tắm ở trên người Tống Đại Cát.
Chu Tế Tân vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, chờ Tống Đoàn Viên ra tới, chạy nhanh tiến lên hỏi: “Tống đại phu, Đại Cát nàng như thế nào?”
“Uống dược vào khá hơn nhiều, chỉ là phải tiến hành tắm thuốc, một ngày một đêm, ta đã dặn Giang Long trông nàng, nước lạnh liền thêm chút nước!” Tống Đoàn Viên nói.
Chu Tế Tân nói: “Tống đại phu, ta đã coi phương thuốc của ngài, đích xác thực kỳ diệu, có phương thuốc này của ngài, bá tánh trấn Thanh Sơn được cứu rồi!”
Tống Đoàn Viên thở dài: “Chỉ mong như vậy!”
Nhớ tới tình huống nhìn thấy trên đường, tình huống trấn Thanh Sơn đích xác so với trong tưởng tượng của nàng còn tàn khốc hơn nhiều!