Tống Phúc Tin và Kim phu tử đàm luận cổ kim, đề thi những năm vừa rồi, liên tiếp qua mấy ngày đều không phát giác ra mỏi mệt.
Một ngày này, thân mình Kim phu tử có chút không thoải mái, tạm thời thả Tống Phúc Tin một canh giờ, Tống Phúc Tin nghĩ đến không có bút mực, cũng liền ra khỏi Kỷ phủ, tiến đến hiệu sách mua bút mực.
Vừa mới đi ra khỏi tòa nhà Kỷ gia không xa, một chiếc xe ngựa hoa lệ quá mức liền ngừng ở trước mặt Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin sửng sốt, ngước mắt, liền thấy vóc màn che bằng gấm màu đỏ thắm chậm rãi nhấc lên, bên trong lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của Lương Vương.
“Hóa ra là Lương Vương điện hạ!” Tống Phúc Tin vội vàng tiến lên hành lễ.
Lương Vương cười tủm tỉm nhìn Tống Phúc Tin: “Bổn vương đi Quốc Tử Giám tìm ngươi, phu tử nói ngươi xin nghỉ nửa tháng, như thế nào, không thi Trạng Nguyên nữa sao?”
Tống Phúc Tin vội vàng lại lần nữa hành lễ nói: “Học sinh mấy ngày gần đây gặp được ân sư ở trấn Thanh Sơn, cùng ân sư trò chuyện với nhau thật vui, cũng đang nghiên cứu đề thi Trạng Nguyên bao năm qua, cho nên liền tạm thời xin nghỉ không có về Quốc Tử Giám, đã khiến Vương gia lo lắng!”
“Đừng nói đáp án đề thi Trạng Nguyên bao năm qua, dù có là Trạng Nguyên bao năm qua, nếu ngươi muốn gặp, bổn vương phân phó một tiếng, bọn họ đều sẽ sống sờ sờ đứng ở trước mặt ngươi!” Lương Vương cười lạnh nói.
Tống Phúc Tin vội vàng chắp tay thi lễ: “Học sinh không dám, học sinh có tài đức gì!”
Lương Vương cười nói: “Bổn vương nói có thể đó chính là có thể, ai bảo bổn vương thích tiểu tử ngươi!”
Tống Phúc Tin liền nói sợ hãi.
“Đi thôi, đi lên đi, theo bổn vương tới kiến thức một chút!” Lương Vương hô.
Tống Phúc Tin vội nói: “Lương Vương điện hạ, hôm nay thật sự là không được, phu tử chỉ cho học sinh nghỉ một canh giờ, học sinh còn muốn đi hiệu sách mua bút mực, hơn nữa qua lại, canh giờ liền không sai biệt lắm, thật sự không có thời gian đi cùng Lương Vương điện hạ, bằng không ngày khác có được không?”
Ánh mắt Lương Vương tối sầm lại: “Tống Phúc Tin, ngươi đây là đang cự tuyệt bổn vương?”
Tống Phúc Tin liền nói không dám.
“Nếu không dám vậy sao còn chưa lên, còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn bổn vương tự mình đi xuống đón ngươi sao?” Ánh mắt Lương Vương tối sầm lại, lạnh giọng hỏi.
Tống Phúc Tin đang cảm thấy khó xử, liền thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh lơ từ bên kia đi tới, đúng là Kỷ Trường An.
“Lương Vương điện hạ, hôm nay thật có hứng thú, sao lại đến phụ cận nhà ta vậy?” Kỷ Trường An cười tủm tỉm tiến lên, nhìn Lương Vương hỏi.
Lương Vương liếc mắt đánh giá Kỷ Trường An một cái, “Thập Nhất, đã lâu không thấy, phong thái của ngươi vẫn như cũ!”
Kỷ Trường An cười nói: “Nhìn Lương Vương điện hạ nói kìa, chúng ta cũng chỉ mới gần một tháng không thấy mà thôi, nói đến giống như nhiều năm vậy!”
“Một ngày không thấy như cách ba thu, đã một tháng không thấy, ở trong lòng bổn vương, thật là xa xôi giống như đã trải qua vài thập niên!” Lương Vương cười lạnh nói, “Thập Nhất gần đây vội vàng trị liệu ôn dịch, vội vàng tranh công với phụ hoàng, cũng đúng, cho nên sẽ không nhớ tới bổn vương!”
Kỷ Trường An cười tủm tỉm tiến lên nói: “Lương Vương điện hạ, nhìn ngài nói kìa, ta đây không phải đang định đi phủ Lương Vương tìm ngài sao, gần đây Vạn Phúc Lâu mới tới một đám đồ Xu quốc mới mẻ, gọi là ếch trâu, hương vị không tồi, hơn nữa đại bổ, ban đầu chính là muốn mời Lương Vương điện hạ tiến đến nhấm nháp!”
Kỷ Trường An nói xong, không đợi Lương Vương mời, lập tức lên xe ngựa Lương Vương, “Vậy đi thôi?”
Lương Vương sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái.
Kỷ Trường An nhìn Lương Vương: “Lương Vương điện hạ còn có chuyện gì sao?”
Lương Vương cười tủm tỉm nói: “Đã không còn!”
Xe ngựa lập tức đi xa.
Tống Phúc Tin đứng tại chỗ, hơi hơi sửng sốt, lúc sau liền không nhịn được lắc đầu cười cười, chạy nhanh đi thư viện mua đồ.
Trong xe ngựa, Lương Vương chuyển mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Lần trước bổn vương đi Kỷ phủ, ngươi cũng không chịu thấy bổn vương, lần này thế nhưng chủ động đưa tới cửa tới, không phải là vì Tống Phúc Tin kia chứ?”