Nhị Nhân sau khi đưa quan tài Nhị Cột đến Tống gia thôn, chôn ở dưới chân núi, vốn định lập tức trở về Thiên Thành, nhưng bởi vì bị sự tình ôn dịch ngăn cản cũng liền tạm thời đi theo Tống Phúc Quý mua bán dược liệu.
Sau này Tống Đại Cát chạy tới chi nhánh Thiên An Các ở thị trấn, hắn cũng đi theo, vốn định khuyên Tống Đại Cát trở về, lại không có nghĩ đến Tống Đại Cát bị bệnh cũng không chịu đi.
Chậm rãi Nhị Nhân liền hết hy vọng.
Hiện giờ nhìn thấy Tống Đại Cát và Chu Tế Tân thoạt nhìn thật ân ái, Nhị Nhân trong lòng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể cười cười.
Xem ra hắn và Tống Đại Cát không có duyên phận!
Nhị Nhân nghĩ, lúc này liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc hồng y, thắt hai búi tóc lập tức liền nhảy lên tường miếu thờ, nhanh chóng không thấy đâu.
Nhị Nhân sửng sốt, chỉ vào tường kia kéo kéo Tống Phúc Quý kinh ngạc nói: “Vừa rồi có người trèo tường bỏ chạy!”
Tống Phúc Quý sửng sốt một chút, ngước mắt đi xem, liền thấy trên đầu tường kia rất nhanh lại nhiều thêm một nữ tử, sau đó phành phạch một tiếng, một con gà trống bị nàng trói chặt cánh kia từ trên tường ném xuống, nàng theo sát nhảy xuống, thân hình sạch sẽ lưu loát.
Tống Phúc Quý sau khi thấy rõ khuôn mặt nàng cười nói: “Là Giang Long, người nương ta mang về tới, hình như là nha hoàn Kỷ gia!”
“Giang Long?” Nhị Nhân sửng sốt, “Một nữ nhân lại dùng cái tên này?”
Tống Phúc Quý cười nói: “Ngươi xem nàng nơi nào giống một nữ nhân?”
Nhị Nhân tiếp tục ngước mắt nhìn, liền thấy Giang Long cầm đao tới, một phen liền cứa cổ gà trống, nhỏ máu vào trong chén sứ trắng.
Nhị Nhân không nhịn được sờ sờ cổ chính mình, chạy nhanh xoay người rời đi.
“Ngươi, từ từ!” Đột nhiên, âm thanh nữ tử vang lên ở phía sau Nhị Nhân.
Nhị Nhân nhìn quanh một chút.
“Chính là ngươi, không cần nhìn người khác!” Giang Long hô.
Nhị Nhân quay lại, sau đó mới phát hiện Tống Phúc Quý không biết đã đi nơi nào, hiện giờ trong sân cũng chỉ dư lại hắn.
“Ngươi có biết nướng gà không?” Giang Long hỏi.
Nhị Nhân gật gật đầu.
Nhị Cột là thợ săn, mỗi lần mang theo Nhị Nhân lên núi, bắt được con mồi, đơn giản nhất chính là trực tiếp nướng ăn, cho nên Nhị Nhân cũng luyện được một tay nghề nướng BBQ: “Kia vừa lúc, ngươi giúp ta nướng gà, ta chia cho ngươi một chiếc đùi gà, như thế nào?” Giang long cười tủm tỉm hỏi.
Nhị Nhân có chút sợ Giang Long, không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “Ngươi không biết nướng sao?”
“Ta chỉ biết làm sạch, không biết nướng, trước kia đi theo sư phụ , đều là sư phụ nướng cho ta đùi gà ăn!” Giang long vừa nói, một bên vừa mổ bụng gà, thuận tiện gẩy ngọn lửa một chút, chờ nước trong nồi sôi, sẽ ngâm gà vào.
Nhúng gà xong, Giang Long đặt gà ở trong chậu gỗ một bên, hai bàn tay tràn ngập vết chai lưu loát rút lông gà.
Nhị Nhân không nhịn được dịch bước chân về phía sau.
“Ngươi cũng không nên đi, ta hôm nay thật vất vả mới bắt được một con gà, nếu không ăn được, tâm tình không tốt, ta sẽ mắng chửi người, đánh người!” Giang Long ngước mắt, ánh mắt đựng đầy uy hiếp.
Chân Nhị Nhân đã lui ra phía sau, lại lén lút dịch trở về.
“Được rồi, ngươi đắp lên giá cho ta, ta đi nhặt củi tới!” Giang Long ném con gà đã rút lông vào trong lòng ngực Nhị Nhân, người lại nhanh chóng nhảy lên đầu tường không thấy đâu.
Nhị Nhân ngẩng đầu, ôm gà đứng ở phía dưới mặt trời, có chút hâm mộ mà đánh giá tường miếu cao hai mét kia.
Sau khi Nhị Cột chết, Nhị Nhân ở trong nhà lật tìm một chút, tìm ra hai cuốn bí tịch, một quyển là phương pháp bắn tên, một quyển là khinh công, đáng tiếc trước kia Nhị Nhân chỉ học quyền cước bình thường, khinh công chắp vá, bởi vì chạy nhảy ở trên núi, so với người không luyện mạnh hơn một chút, nhưng so với Giang Long trèo tường bò phòng như giẫm trên đất bằng, thật là kém xa vạn dặm.