Nhị Nhân đột nhiên có chủ ý, cầm gà trong lòng ngực đi rửa, trên thân gà cắt mười mấy đao, lại đi phòng bếp cầm muối ăn và tương, bôi một cái, sau đó mới gác lên lửa nướng.
Nhị Nhân ngồi xuống, một bên nướng một bên ca hát, thần thái thập phần nhàn nhã.
Giang Long ôm củi trở về, nhìn gà nướng đã xèo xèo mỡ, không nhịn được duỗi duỗi ngón tay cái tới Nhị Nhân, “Thật là lợi hại, tay nghề ngươi không hề kém so với sư phụ ta!”
Nhị Nhân cười cười, hỏi: “Cô nương tên Giang Long?”
Giang Long gật đầu: “Đúng, ngươi tên gì?”
“Ta gọi là Nhị Nhân, là con nuôi của Tống đại nương!” Nhị Nhân vội nói.
“Nga, trước kia chưa thấy qua ngươi!” Giang long gật gật đầu.
“Ta đi theo Phúc Quý ca đưa dược liệu!” Nhị Nhân cười nói.
“Được, về sau chính là bằng hữu, chiếu cố nhiều hơn!” Giang Long vươn tay tới.
Nhị Nhân liếc nhìn tay Giang Long một cái, trên tay có rất nhiều vết chai, đặc biệt là đầu ngón tay, rất giống ông nội hắn, trước kia ông nội hắn nói đó là do đốn củi, hiện tại Nhị Nhân mới biết được, đó là do luyện bắn tên.
Nhị Nhân vươn tay tới, vừa định nắm lấy tay Giang Long, liền thấy Giang Long chuyển thành nắm tay, cùng Nhị Nhân chạm vào một chút.
Nhị Nhân ngại ngùng mà cười cười, hỏi: “Võ công của ngươi rất lợi hại sao?”
“Còn phải xem là so với ai!” Đôi mắt Giang Long nhìn chằm chằm vào gà nướng, “So với sư phụ ta, khẳng định là sư phụ ta lợi hại hơn, nếu so với sư huynh đệ của ta thì ta lợi hại hơn, bằng không Kỷ công tử cũng sẽ không……”
Giang long có chút đắc ý, đột nhiên cảm thấy chính mình nói nhiều, cũng liền không hề hé răng nữa, chỉ là có chút đắc ý mà nhấp nhấp môi.
Nhị Nhân cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ dụng tâm nướng gà, chờ nướng đến không sai biệt lắm, liền xé xuống một cái đùi gà, đưa cho Giang Long.
Giang Long nhìn hắn một cái hỏi: “Ngươi có việc cầu ta sao?”
Nhị Nhân xấu hổ mà cười cười: “Sao ngươi biết?”
“Ngươi ân cần như vậy, ta tự nhiên là nhìn ra!” Giang Long cắn một ngụm đùi gà, ngoài giòn trong mềm, độ mặn thích hợp, còn có nước gà, hương vị thật là tốt.
“Ngươi nướng gà không tồi, so với sư phụ ta ngon hơn!” Giang Long vừa lòng gật gật đầu.
“Về sau ta nướng gà cho ngươi, ngươi dạy ta khinh công, được không?” Nhị Nhân hỏi.
Giang long liếc mắt nhìn Nhị Nhân một cái: “Dạy ngươi khinh công? Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhị Nhân có chút xấu hổ: “Không lớn, cũng mới mười sáu……: “
“Mười sáu mới bắt đầu học, chậm đi?” Giang long bất đắc dĩ nói.
“Không muộn không muộn, ta trước kia đã từng học, chỉ là trước kia ta không muốn học, cả ngày lêu lổng, hiện giờ ta đã nghĩ thông, phải chăm chỉ học tập võ công làm người hữu dụng, mà ngươi là người có khinh công lợi hại nhất mà ta đã thấy, cho nên ta tưởng theo ngươi học khinh công!” Nhị Nhân nói, lại nghĩ nghĩ, phảng phất sợ Giang Long không đồng ý , từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, “Bằng không ta cũng có thể truyền thần tiễn pháp nhà ta cho ngươi!”
Giang Long một bên gặm đùi gà một bên cười nói: “Tiễn pháp tổ truyền của nhà ngươi? Nếu lợi hại sao ngươi còn muốn bái ta làm thầy, ngươi…… thần phổ tiễn pháp của gia tộc Thần tiễn?”
Đùi gà trong tay Giang Long lạch cạch một cái rơi xuống đất, chạy nhanh xoa xoa tay trên người chính mình, thật cẩn thận tiến lên cầm lấy bí tịch kia, đôi mắt đều trợn tròn.