Nhị Nhân sửng sốt: “Sư phụ không phải nói muốn lưu trữ sao?”
“Được rồi, coi như vi sư để ở chỗ ngươi, ngươi cũng không thể tùy tiện cho người khác nhìn, nhất định phải bảo tồn!” Giang long nói.
Nhị Nhân gật gật đầu.
Thấy canh giờ còn sớm, nàng dù sao cũng không có chuyện gì làm, vì thế liền dạy Nhị Nhân đứng tấn.
“Ông nội đã dạy ta!” Nhị Nhân không nghĩ học khinh công bắt đầu từ đứng tấn, không nhịn được nói.
“Đó là ông nội ngươi dạy, hiện tại là ta dạy, ngươi muốn học phải nghe ta, còn có, một ngày đứng tấn hai canh giờ, không thể ngừng lại!” Giang long nói.
Nhị Nhân sửng sốt một chút: “Ta còn phải đi theo Phú Quý ca làm việc……”
“Ngươi thiếu tiền sao?” Giang long hỏi hắn.
Nhị Nhân lắc đầu.
Kỷ Trường An trước đó cho hắn một ngàn lượng bạc, cũng đủ dùng.
“Ngươi tuổi không còn nhỏ, nếu còn không tập sẽ không kịp, cho nên mấy ngày nay ngươi đi theo ta, toàn tâm toàn ý học võ công đi!” Giang Long nói.
Giang Long cảm thấy một thế hệ hậu đại của gia tộc thần tiễn, thật sự không nên lưu lạc thành người buôn bán nhỏ, đây cũng là khinh nhờn với gia tộc thần tiễn.
Nhị Nhân nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Ta đi nói cùng Phú Quý ca!”
Giang long gật đầu: “Đi nhanh về nhanh, hôm nay không luyện xong hai canh giờ đứng tấn ngươi đừng ngủ!”
Nhị Nhân ngoan ngoãn đáp lời.
Nhị Nhân đi tìm Phú Quý, vừa lúc Tống Đoàn Viên cũng ở đây, liền nói với nàng việc bái Giang Long làm sư phụ, mấy ngày tới đều phải học võ công.
“Vậy học đi!” Tống Đoàn Viên nói, “Giang Long võ công không tồi, chủ yếu chính là khó được ngươi có tâm tư như vậy!”
Tống Đoàn Viên tuy rằng không biết toàn bộ sự tình của Nhị Cột, nhưng không biết vì sao, trong lòng tổng cảm thấy có một loại tiếc nuối nói không nên lời.
Hơn nữa Nhị Nhân đích xác không nên lại tiếp tục như vậy, rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tương lai còn dài, học thêm chút võ công là chuyện tốt.
Nhị Nhân chạy nhanh gật đầu, lại nhìn về phía Tống Phúc Quý, “Phú Quý ca, ta trước không đi trở về cùng huynh, sự tình bán dược huynh chiếu cố thêm vậy!”
Tống Phúc Quý cười nói: “Yên tâm đi, chờ ngươi học thành liền đi khảo Võ Trạng Nguyên, chúng ta cũng dính thơm lây.”
Nhị Nhân hưng phấn nhấp môi gật gật đầu.
Hắn nghĩ, nếu thật sự trúng Võ Trạng Nguyên, không biết Đại Cát có hối hận không!
Khi một người bệnh cuối cùng của trấn Thanh Sơn rời khỏi miếu thờ, Tống Đoàn Viên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trấn Thanh Sơn hiện giờ không có người bệnh ôn dịch, nàng cũng liền an tâm, nàng tính tính ngày, hiện giờ đã sắp tháng bảy, hơn nửa tháng đi qua, cũng không biết Tống Phúc Tin đi theo Kim phu tử học được như thế nào rồi, nếu trở về Quốc Tử Giám, có thể lại quậy cùng Lương Vương hay không?
Tưởng tượng như vậy, Tống Đoàn Viên liền có chút lo lắng, tính toán trở về Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên phải đi, Giang Long cũng phải đi, Nhị Nhân mới học được mấy ngày, đang tràn ngập nhiệt tình, cho nên tính toán đi theo Tống Đoàn Viên cùng đi Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên không nghĩ Nhị Nhân bỏ dở nửa chừng, vì thế cũng liền đáp ứng.
Chỉ là trước khi Tống Đoàn Viên đi, vẫn muốn định ra sự tình giữa Tống Đại Cát và Chu Tế Tân, vì thế hôm nay, liền gọi Chu Tế Tân đến.
Chu Tế Tân tựa hồ đoán được ý tứ Tống Đoàn Viên, trực tiếp tiến lên chắp tay thi lễ với Tống Đoàn Viên, trầm giọng nói: “Hy vọng Tống đại phu gả Đại Cát cho ta!”
Trong lòng Tống Đoàn Viên rung động, nàng ngước mắt nhìn Chu Tế Tân: “Ngươi xác định sao? Đại Cát là đứa nhỏ mệnh khổ, đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu ngươi nguyện ý cưới nàng, ngươi phải đáp ứng ta, chiếu cố nàng cả đời!