Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Ổn!”
Kỷ Trường An đi đến bàn đá ngồi xuống, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, “Trấn Thanh Sơn đã an toàn rồi sao?”
“Đúng vậy!” Tống Đoàn Viên đáp, nghĩ tâm tư của chính mình, lại nghĩ đến lá thư kia, tổng cảm thấy mặt có chút nóng.
Kỷ Trường An cũng nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên, hồi lâu còn nói thêm: “Ta thị sát khắp nơi, liền tới bên này xem một cái, xem một cái xong sẽ đi!”
Xem một cái…… Tống Đoàn Viên ngước mắt, ‘xem một cái’ là xem nàng sao?
“Ngươi gần đây có nhận được một phong thơ của ta không?” Kỷ Trường An bị ánh mắt của Tống Đoàn Viên nhìn chằm chằm, trong lòng nóng lên, do dự hồi lâu, thấp giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên lại lên tiếng.
“Ngươi không cần để ý, ta chỉ là uống say tùy tiện viết, không biết như thế nào lại cho người đưa tới cho ngươi, là gửi nhầm……” Kỷ Trường An không xác định bên trong thư kia viết nội dung gì, mặc kệ như thế nào, vẫn cứ nói gửi nhầm đã.
“Gửi nhầm?” Tống Đoàn Viên ngẩn ra.
Hóa ra là gửi nhầm!
“Đúng vậy, đều do Thẩm Lận không tốt, ta uống say, cũng không ngăn cản ta……Trong đó viết cái gì vậy?” Kỷ Trường An hỏi.
“Không có gì khác, chỉ hỏi tình huống ôn dịch bên này, nếu ngươi không nói, ta còn không biết là ngươi uống say viết ra!” Tống Đoàn Viên cười cười, “Kỷ công tử uống say cũng vẫn nhớ thương ôn dịch!”
Kỷ Trường An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn có hơi chút không tin, “Thật sự chỉ viết như vậy?”
Tống Đoàn Viên cười nhìn về phía Kỷ Trường An, “Vậy Kỷ công tử cảm thấy, bên trong còn có thể viết cái gì?”
Kỷ Trường An lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, ai biết được!
Hắn đã dùng các loại hình phạt với Thẩm Lận, ngay cả phạt bổng lộc mười năm cũng đã nói ra, nhưng Thẩm Lận khăng khăng nói không biết nội dung, hắn càng nghĩ càng không đúng, sau đó mới tìm một cơ hội ngày đêm đến đây.
“Kỷ công tử mệt mỏi đi, ta đi làm chút thức ăn cho Kỷ công tử nhé?” Tống Đoàn Viên thu thập tâm tình hỏi.
“Không cần không cần, ta phải đi ngay!” Kỷ Trường An vội nói, “Thư kia có thể trả lại cho ta hay không?”
Tống Đoàn Viên nhếch miệng cười: “Đều đã qua bao lâu, đã sớm coi như củi đốt rồi!”
Kỷ Trường An sửng sốt: “Đốt?”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: “Lại không phải thư tình giữa thiếu nam thiếu nữ, chẳng lẽ còn giữ sao?”
Kỷ Trường An lập tức đỏ mặt lên, thư tình……
“Kỷ công tử ở lại ăn một bữa cơm đi, nhìn ngươi gầy đi không ít, ta mới học được một món mới, ngươi nếm thử xem!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An do dự một chút, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cười cười, đi chuẩn bị.
Hôm nay Tống Phúc Quý tiến đến, vừa lúc mang theo hoa bí, Tống Đoàn Viên bọc bột mì rán một chút, lại làm canh cá mà Kỷ Trường An thích nhất.
Một canh, một hoa bưng lên, Tống Đoàn Viên nhìn Kỷ Trường An nói: “Kỷ công tử nếm thử đi!”
Kỷ Trường An nhìn canh cá, khóe môi có tươi cười, cầm qua uống một ngụm, nóng nóng, thơm thơm, ngon ngon.
Một ngụm canh cá, đủ để an ủi hắn lặn lội đường xa vất vả.
“Nếm thử cái này đi!” Tống Đoàn Viên gắp một đóa hoa bí cho Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An nhìn hình dạng kia, hỏi: “Hình như là một đóa hoa!”
“Đúng là một đóa hoa, ở nông thôn gọi là hoa bí, người thành phố gọi nó là hoa dưa vàng, kỳ thật đều là một, nhưng người ăn nó không giống nhau, tên cũng liền không giống nhau!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An cắn, vào miệng mềm mềm mại mại, thơm ngọt, thật sự ăn rất ngon.