“Giang Long bảo ta đi trước, nàng giúp ta cản ở phía sau!” Tống Đoàn Viên vội vàng cầu tình thay Giang Long, hỏi lại, “Vừa rồi rốt cuộc là người nào? Là tới tìm ta gây phiền toái sao? Ta không có kẻ thù!”
Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Không phải, là tới đánh cướp ta, ta không nghĩ tới ngươi và Giang Long cũng ở phụ cận!”
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, mị mị mắt nhìn Kỷ Trường An, nàng sao thấy không tin như vậy, rõ ràng là bọn họ phát hiện có người theo dõi trước, Giang Long đi đuổi theo người kia, Kỷ Trường An mới xuất hiện!
Tống Đoàn Viên vẫn luôn cảm thấy, Kỷ Trường An tựa hồ ở trước mặt nàng, cực lực muốn lén gạt đi cái gì.
Chỉ là Tống Đoàn Viên nghĩ không rõ, nếu những người này hướng về phía nàng tới, vậy là vì sao? Rốt cuộc nàng chỉ là một nữ nhân biết chút y thuật ở nông thôn thôi.
Tống Đoàn Viên nghĩ tới việc Hách lão nhân bị đầu độc trước đó, chẳng lẽ có quan hệ với trị liệu ôn dịch?
Nhìn ánh mắt nữ nhân nhìn hắn, Kỷ Trường An ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Sao thế, ngươi không tin sao? Ngươi cảm thấy ta đường đường là nhà giàu số một vương triều Thiên Cơ dễ làm như vậy sao? Rất nhiều người muốn cướp vị trí này!”
Tống Đoàn Viên vốn định chất vấn hai câu, lúc này cũng bị hắn chọc cho cười không nói được ra lời.
Mặc kệ như thế nào, từ trong miệng Kỷ Trường An là không hỏi ra được cái gì, nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.
Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An cùng nhau về nhà.
“Về sau ngươi vẫn nên ngồi xe ngựa đi, sẽ an toàn hơn một ít!” Kỷ Trường An vừa đi vừa nói.
Hôm nay Trịnh xa phu kỳ thật vẫn luôn chờ ở y quán Bình An, là Tống Đoàn Viên bởi vì ở y quán hết một ngày, liền nghĩ đi bộ một chút, ai biết sẽ xuất hiện loại chuyện này.
Nhưng nếu là tới muốn mệnh của nàng, ngồi xe ngựa, chỉ biết càng thêm liên lụy Trịnh xa phu mà thôi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Tống Đoàn Viên vẫn đáp lời.
Đi tới đi tới, Tống Đoàn Viên đột nhiên xì một tiếng cười rộ lên.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, “Ngươi cười cái gì?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu, trong lòng lại bất đắc dĩ.
Trước đó bởi vì Kỷ Trường An nhận nhầm nàng với người khác, nàng vốn dĩ hạ quyết tâm sẽ không lại để ý đến Kỷ Trường An, ngẫm lại một khắc trước chính mình còn thề son sắt, lúc này lại cùng nam nhân này tản bộ dưới ánh trăng.
Tính, chuyện quá khứ cũng không nhắc lại nữa!
Trong lòng Kỷ Trường An vốn dĩ cũng thấp thỏm.
Kỳ thật, từ lúc Tống Đoàn Viên và Giang Long vừa rời y quán Bình An, Kỷ Trường An liền âm thầm đi theo, thẳng đến khi người của đối phương muốn động thủ, hắn mới bất đắc dĩ xuất hiện.
Kỳ thật hắn thật sự sợ Tống Đoàn Viên hỏi lại sự tình ngày ấy, ai biết đi hết một đường, Tống Đoàn Viên không nhắc lại, Kỷ Trường An cũng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bằng không hắn thật sự không tìm ra lý do giải thích, càng sợ Tống Đoàn Viên sẽ đẩy hắn ra xa hơn.
Đoạn đường kế tiếp, hai người tuy rằng cùng nhau đi, lại đều ôm tâm tư khác nhau, chỉ có ngôi sao trên bầu trời càng ngày càng sáng.
Đi tới cửa, Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An.
“Kỷ công tử, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng ngươi không thể bảo hộ Tống gia chúng ta cả đời, nếu có chuyện gì, ta hy vọng ngươi có thể thẳng thắn thành khẩn mà nói cho ta!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An thấy trên đường Tống Đoàn Viên vẫn luôn không nói gì, còn tưởng rằng chuyện này rốt cuộc đã qua, trong lòng vốn đang mừng thầm, hiện giờ ngước mắt nhìn mặt nữ nhân, nghe nàng nói không thể bảo hộ nàng cả đời, trong lòng Kỷ Trường An không nhịn được có chút khó chịu, hắn thấp giọng nói, “Sao ngươi biết ta không thể bảo hộ Tống gia cả đời, chỉ cần ngươi nguyện ý!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, đây là có ý gì?