Kỷ Trường An thấp giọng nói: “Ngươi là một nữ nhân mang theo nhiều con như vậy, ngươi có biết chính mình sẽ phải đối mặt với cái gì không? Có lẽ thứ mà ngươi phải đối mặt, so với ngươi tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, chẳng lẽ so với việc Tống Phúc Tin liên hợp với Lương Vương tạo phản, toàn bộ Tống gia bị trảm còn nghiêm trọng hơn?
“Mặc kệ đi đến hiện tại là ngươi lựa chọn hay là ta lựa chọn, ta đều muốn tận lực giúp ngươi, tựa như hai chữ bảo hộ ngươi nói!” Kỷ Trường An thấp giọng nói, “Cho nên không cần cự tuyệt ta bảo hộ ngươi!”
“Vì sao?” Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An, “Kỷ công tử vì sao phải giúp ta như vậy, giúp Tống gia như vậy?”
Kỷ Trường An nâng mi mắt lên nhìn về phía Tống Đoàn Viên, hắn tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại nói không ra miệng.
Tống Đoàn Viên cũng ngước mắt nhìn nam nhân, hai người liền cứ nhìn nhau như vậy.
Không biết qua bao lâu, âm thanh mở cửa phía trước đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người.
“Về sau ta sẽ nói cho ngươi, hiện tại còn chưa phải thời điểm!” Kỷ Trường An sâu kín thở dài một hơi.
Lại là những lời này!
Trong lòng Tống Đoàn Viên có chút thất vọng, dẫn đầu đi vào.
Đại Sơn không nhịn được liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Công tử, công tử và Tống đại phu đang giận dỗi nhau sao?”
Kỷ Trường An lắc đầu.
Đại Sơn thở dài: “Đều nói tâm nữ nhân sâu như đáy biển, ban đầu cho rằng chỉ có tiểu cô nương mới như vậy, nữ nhân thành thục giống như Tống đại phu không thể tưởng được cũng như vậy!”
Kỷ Trường An ngước mắt, lạnh buốt mà nhìn chằm chằm Đại Sơn.
Đại Sơn chạy nhanh câm miệng, liễm mắt rũ mi.
Kỷ Trường An trầm giọng nói: “Hôm nay Trương chưởng quầy tiến đến, nói là có khoản nợ phía dưới thị trấn, ngươi ngày mai đi một chuyến đi!”
Đại Sơn sửng sốt, ánh mắt run rẩy nhìn Kỷ Trường An, “Công tử nói chính là Lá Liễu trấn? Bên kia nghe nói trên núi có hổ, Trương chưởng quầy cũng không nghĩ đi thu tiền……”
“Bằng thân thủ của ngươi ngươi còn sợ sao?” Kỷ Trường An mặt vô biểu tình nói, “Nếu không thu được tiền, ngươi liền không cần trở lại!”
Đại Sơn méo miệng, họa là từ miệng mà ra, hắn đây là điển hình của dại miệng.
Kỷ Trường An xoay người sang chỗ khác, chắp tay sau lưng, chậm rì rì rời đi!
Đại Sơn này nói ai thành thục hả, hắn nhìn vừa lúc!
Tống Đoàn Viên trở lại phòng, nghĩ sự tình phát sinh đêm nay, thái độ của Kỷ Trường An, lại cẩn thận mà hồi ức sự tình kiếp trước một lần.
Trước kia, nàng thực xác định kiếp trước chỉ ở trên pháp trường gặp qua Kỷ Trường An một lần, nhưng trong lòng tổng cảm thấy bóng dáng Kỷ Trường An quen thuộc, tựa như đã gặp qua vô số lần, cũng không biết là kiếp trước hay là ở trong mộng.
Kỷ Trường An rốt cuộc đang gạt nàng cái gì? Đêm nay là ai muốn mệnh của nàng?
Hơn nữa nàng lại là gì của Kỷ Trường An, dựa vào cái gì muốn Kỷ Trường An bảo hộ nàng?
Tống Đoàn Viên càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu.
Ban đầu một đời này nhìn thấy Kỷ Trường An, không muốn cùng hắn có liên lụy, nhưng hiện giờ lại phát hiện liên lụy càng ngày càng nhiều, ràng buộc càng ngày càng sâu, sâu đến mức nàng thích Kỷ Trường An.
Nhưng trong lòng Kỷ Trường An rõ ràng có nữ tử khác, mặc kệ là Thiên Linh Lung trước đó nàng suy đoán hay là Thanh Nguyên trong mộng không ngừng kêu kia, tóm lại người hắn thích đều không phải là nàng.
Có lẽ nàng hẳn nên ngẫm lại quan hệ với Kỷ Trường An!
Ngày hôm sau, Hách lão nhân tiến đến, mời Tống Đoàn Viên cùng đi Binh Bộ trị liệu ôn dịch.
“Binh Bộ cũng có ôn dịch?” Tống Đoàn Viên có chút giật mình, Binh Bộ chính là quan hệ đến binh lực quốc gia, nếu lây dính ôn dịch, ngoại quốc nhân cơ hội tiến công thì……