“Đã tiếp cận hai trăm người, trước mắt vẫn vô pháp khống chế!” Hách lão nhân nói, “Quân doanh có, người quân doanh quá dày đặc……”
Tống Đoàn Viên thật không có nghe Kỷ Trường An nhắc tới, không nghĩ tới ôn dịch ở Thiên Thành thế nhưng lợi hại như vậy.
“Ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?” Hách lão nhân hỏi.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lập tức kêu Giang Long thu thập .
Kỷ Trường An đợi đồ ăn sáng nửa ngày không thấy bóng dáng Tống Đoàn Viên, ngẫm lại thái độ hôm qua của Tống Đoàn Viên, có chút không yên tâm, cũng liền tới tới hậu viện, vừa lúc gặp được Hách lão nhân và Tống Đoàn Viên cùng nhau đeo hòm thuốc đi ra phía ngoài.
“Không nấu cơm cho bản công tử, sáng sớm đeo hòm thuốc đi nơi nào?” Vừa thấy Hách lão nhân, trong lòng Kỷ Trường An liền lộp bộp một tiếng, cố ý làm bộ tức giận hỏi.
“Sư phụ muốn ta đi Binh Bộ hỗ trợ!” Tống Đoàn Viên nói, “Cơm canh của ngươi ta đã giao cho bà tử trong phòng bếp làm!”
Kỷ Trường An nhíu mày: “Tống Đoàn Viên, sự tình ăn cơm của bản công tử là lớn nhất, ngươi quên 30 vạn lượng bạc kia rồi sao? Sự tình Binh Bộ khẩn cấp, nhưng kia không phải chuyện của ngươi, chuyện của ngươi chính là làm tốt cơm cho bản công tử!”
Tống Đoàn Viên cũng không nhịn được nhíu mày, nàng đi giúp Hách lão nhân, là trị bệnh cứu người, là quan hệ đến an toàn quốc gia, sao có thể so sánh với một bữa cơm của Kỷ Trường An?
“Kỷ công tử, ta bên này sự tình thật sự khẩn cấp, bằng không như vầy, trong phòng bếp còn có mì ta đã làm sẵn, bà tử sẽ nấu cho ngươi, trước đó khi ta đi trấn Thanh Sơn, ngươi không phải cũng ăn như vậy sao?” Tống Đoàn Viên nói, liền phải rời đi.
Kỷ Trường An nhíu mày, một phen kéo lấy hòm thuốc của nàng: “Ta đã ăn mì gần một tháng, còn ăn nữa? Ngươi chưa trở về, ta ăn mì cũng liền thôi, nhưng ngươi đều đã trở lại, ta vì sao còn muốn ăn mì? Tống Đoàn Viên, ta chính là chủ nợ của ngươi, cố chủ của ngươi!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, nàng không nghĩ tới Kỷ Trường An sáng sớm thế nhưng đã thật sự thực nghiêm túc cùng nàng nói một bữa ăn sáng.
Hách lão nhân nhìn, không nhịn được ngước mắt nói: “Kỷ công tử, Tống Đoàn Viên đi Binh Bộ, không phải cũng là đang giúp ngươi sao? Ngươi đã ở trước mặt Thánh Thượng lập quân lệnh trạng, việc ôn dịch ở Binh Bộ nhất định phải giải quyết được!”
Tống Đoàn Viên khó hiểu mà nhìn Hách lão nhân, “quân lệnh trạng gì?”
Kỷ Trường An không phải là một thương nhân sao, ôn dịch cùng hắn có quan hệ gì?
Hách lão nhân cố ý làm bộ kinh ngạc mà nhìn Tống Đoàn Viên: “Ngươi không biết Kỷ công tử kỳ thật là hồng nhân trước mặt hoàng thượng sao? Hoàng Thượng lần này giao gánh nặng trị ôn dịch cho Kỷ công tử, gánh nặng này, ngay cả Trình Vương và Lương Vương đều không có tranh thủ được, lại giao cho Kỷ công tử!”
Tống Đoàn Viên càng nghe càng hồ đồ, sai sự mà Lương Vương và Trình Vương cũng không chiếm được, vì sao lại giao cho một thương nhân?
Mộ Vân Điệp tuy rằng nói thân phận của Kỷ Trường An không bình thường, nhưng cũng sẽ không vượt qua Lương Vương và Trình Vương đi?
“Hách thần y, ta nhớ rõ khi mới gặp ngài, ngài không quan tâm đến việc của người khác giống như hiện tại, một lòng một dạ trị bệnh cứu người!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói.
Hách lão nhân cười hỏi: “Kỷ công tử là ghét bỏ lão nhân ta hiện tại xen vào việc của người khác sao? Lão nhân ta không trị hết được những người ở Binh Bộ, cũng không phải là lão nhân ta vô năng, là có người cố ý lan truyền ôn dịch, chuyện này, trong lòng Kỷ công tử hiểu rõ, phải không?”
Tống Đoàn Viên nhíu nhíu mi, Kỷ Trường An cùng sư phụ nàng cãi nhau? Hai người bọn họ không phải vẫn luôn quan hệ không tồi sao?
Kỷ Trường An lạnh lùng nhìn Hách lão nhân, lão già này là cố ý gây chuyện!
“Chuyện này ta sẽ điều tra rõ, Hách thần y chỉ cần phụ trách trị liệu ôn dịch là được!” Kỷ Trường An trầm giọng nói, “nhưng Binh Bộ trọng địa, không phải ai cũng có thể đi vào!”
Kỷ Trường An nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, “Ngươi không cần đi, lưu lại nấu cơm cho bản công tử!”