Kỷ Trường An sửng sốt một chút:"Liên quan gì đến Lương Vương?”
“Ngươi cùng Lương Vương không phải…… Hắn quả thực là tên cầm thú, hắn sao lại có thể xuống tay với thân thích của chính mình?” Tống Đoàn Viên vô cùng đau đớn.
Kỷ Trường An sửng sốt một chút, đột nhiên nâng tay lên gõ đầu Tống Đoàn Viên: "Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Ta và Lương Vương sao có thể là…… Tống Đoàn Viên, ngươi cho rằng ta không thành thân, chẳng lẽ là bởi vì có quan hệ với Lương Vương sao?”
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay:"Không đúng không đúng!”
Kỷ Trường An cảm thấy có chút an ủi.
“Ngươi không thành thân không phải bởi vì vị Thanh Nguyên cô nương kia sao?” Tống Đoàn Viên nhỏ giọng nói, "ở bên Lương Vương, ta biết ngươi là bị buộc!”
Kỷ Trường An nháy mắt muốn cắt đứt cổ Tống Đoàn Viên, nữ nhân này mấy ngày nay đều suy nghĩ cái gì vậy, hiện tại ngẫm lại, trách không được mỗi lần hắn từ chỗ Lương Vương bên kia trở về, nàng luôn dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn hắn, làm cho hắn các loại cơm canh bổ máu!
Kỷ Trường An hận đến ngứa răng, nữ nhân này sao có thể nghĩ đến chuyện như vậy?
Tống Đoàn Viên vội vàng rụt cổ ôm đầu.
Là nàng hiểu lầm, a di đà phật!
Xác định Kỷ Trường An không có chịu ủy khuất như vậy, Tống Đoàn Viên không nhịn được sung sướng mà nhếch khoé môi.
Xe ngựa dừng lại, hẳn là đã tới Binh Bộ, Kỷ Trường An tức giận xuống xe.
“Công tử……” Thẩm Lận đang muốn nói chuyện, nhìn thấy Kỷ Trường An tức giận đến khuôn mặt gần như biến hình, không nhịn được sửng sốt.
Trước khi lên xe, công tử của bọn họ đối với Tống đại phu vẫn là một bộ dáng nịnh nọt, sao xuống xe liền trái ngược?
Thẩm Lận so với Đại Sơn có ánh mắt hơn, cũng không hỏi, chạy nhanh theo Kỷ Trường An vào Binh Bộ.
Tống Đoàn Viên nhận mệnh cầm hòm thuốc đi đằng sau, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở, "Kỷ công tử, ngài vẫn nên mặc quần áo, đeo khẩu trang bao tay vào, làm tốt phòng hộ!”
Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng, đứng lại.
Tống Đoàn Viên tiến lên, buông hòm thuốc xuống, từ bên trong lấy ra y phục cách ly tự chế.
Trên mặt Kỷ Trường An vẫn tức giận như cũ, liền đứng ở chỗ đó, duỗi cánh tay ra.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, Kỷ Trường An là muốn nàng mặc cho hắn?
Tống Đoàn Viên do dự một chút, cửa Binh Bộ, người đến người đi, không tốt đi?
Kỷ Trường An ngạnh cổ đứng thẳng tắp, không nói lời nào cũng không động đậy, còn chắn cửa, treo một khuôn mặt rất giống Diêm Vương.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn Thẩm Lận xin giúp đỡ, Thẩm Lận chạy nhanh đi đến một bên, thuận đường duỗi dài cổ nhìn hai bên đường, chắn gió cho hai người.
Tống Đoàn Viên thở dài, chỉ đành khoác y phục cách ly ở trên người Kỷ Trường An, đeo bao tay cho hắn.
Y phục cách ly khoác ở trên người, Kỷ Trường An vẫn bất động.
Tống Đoàn Viên chỉ đành đứng ở trước mặt nam nhân, khép vạt áo lại, cột đai lưng lên cho hắn.
Cột đai lưng cần từ phía sau xuyên qua tới.
Bây giờ rốt cuộc đang ở trên đường cái, Tống Đoàn Viên vẫn duy trì khoảng cách, thử vài lần đều không thành công.
“Kỷ Trường An, mượn một bàn tay của ngươi, giúp một chút!” Tống Đoàn Viên tức giận mở miệng.
Nam nhân kia không nhúc nhích, coi như không nghe thấy.
Tống Đoàn Viên tính tình cũng lên, được lắm, không nghe thấy đúng không?
Tống Đoàn Viên đột nhiên tiến lên ôm lấy Kỷ Trường An, từ phía sau xuyên đai lưng qua, sau đó đột nhiên dùng sức thắt lại……
Eo Kỷ Trường An bị siết không thở nổi, kêu rên một tiếng, cong vòng eo, cánh tay mở ra, mười ngón co rút giống móng gà.
Tống Đoàn Viên nhân cơ hội đeo khẩu trang cho hắn, thuận đường lại đem bao tay tròng lên ngón tay co rút của hắn, sau đó mới tức giận mà tự mặc y phục cách ly cho chính mình, đi vào Binh Bộ.
Kỷ Trường An bẹp bẹp miệng, tâm tình vẫn không tốt.