Tưởng tượng đến hình tượng tươi mát vĩ ngạn như vậy của hắn, ở trong lòng Tống Đoàn Viên thế nhưng bị nam nhân khác đè dưới thân……
Trái tim Kỷ Trường An không nhịn được run run!
Trước đó vài ngày, các binh sĩ cần ngâm tắm, Kỷ Trường An không chuẩn Tống Đoàn Viên tiến vào bắt mạch kiểm tra, đều làm các binh sĩ mặc xong quần áo ra tới chẩn trị, hiện giờ bệnh hủi tiêu diệt đến không sai biệt lắm, đem thau tắm bỏ đi, Tống Đoàn Viên cũng liền trực tiếp vào Binh Bộ.
Binh sĩ nhìn thấy Tống Đoàn Viên, lập tức tiến lên hành lễ.
“Cảm giác như thế nào?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Cảm giác khá hơn nhiều!” Trong đó, một vị tướng lãnh tầm 30 tuổi đỏ mặt trả lời.
“Vũ tướng quân đúng không?” Tống Đoàn Viên nhìn hắn hỏi.
“Tống nương nương nhớ rõ ta?” Vị Vũ tướng quân kia càng thêm kích động, mặt đầy râu quai nón, ánh mắt lại rất thanh triệt, nhìn Tống Đoàn Viên thập phần nhiệt liệt.
“Nhớ rõ, Vũ tướng quân thần uy, ở 5 năm trước trong cuộc chiến với Xu quốc, một mình tiến vào vòng vây, giết 300 quân địch, phá trận pháp của địch nhân!” Tống Đoàn Viên nói.
Vũ tướng quân càng thêm cao hứng, sắc mặt hắn đỏ lên, không nhịn được nói:"Không thể tưởng được chút chuyện nhỏ của lão Vũ ta, Tống nương nương cũng biết!”
Tống Đoàn Viên nói:"Đây đều là chiến tích của ngài, là ngài dùng mệnh đua ra được, nơi này mỗi một vị tướng sĩ đều vì nước lên chiến trường, đều đáng giá được tôn trọng!”
Tống Đoàn Viên nói vậy, không chỉ Vũ tướng quân, các tướng sĩ khác cũng đều lệ nóng doanh tròng.
Từ khi bọn họ nhiễm bệnh tới nay, liền sợ bị đuổi ra khỏi quân doanh.
Rất nhiều người trong bọn họ, tham gia quân ngũ mười mấy năm, ngoại trừ lên chiến trường đánh giặc, cái gì cũng không biết, nếu bị đuổi ra khỏi quân doanh, lại một thân ốm đau, không biết đi nơi nào.
Tâm tình áp lực, hơn nữa đặc thù của thiên hành độc là bực bội, cho nên sự kiện đánh nhau đổ máu không ngừng phát sinh.
Hiện giờ, Tống Đoàn Viên nói mấy câu, nói đến tâm khảm bọn họ.
Vũ tướng quân cảm động xong rồi liền đỏ mặt lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Đoàn Viên hỏi: "Tống nương nương, ngài nhìn bệnh cho Yêm Lão Vũ cũng không cần tiền, Yêm Lão Vũ muốn đưa cho Tống nương nương một lễ vật!”
Vũ tướng quân từ trong lòng sờ soạng nửa ngày, lấy ra lệnh bài bằng đồng, nhét vào trong tay Tống Đoàn Viên nói: "Đây là lệnh bài thời điểm lần đầu tiên Yêm được thăng nhiệm lên tiên phong bắt được, đi theo Yêm 5 năm, sau này Yêm làm tướng quân, đội ngũ kia cũng giải tán, lệnh bài cũng vô dụng, Yêm tưởng đưa cho Tống nương nương làm kỷ niệm!”
Vũ tướng quân nói vậy, mọi người liền đều ồn ào lên.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, Vũ tướng quân……
“Nếu có ý nghĩa như vậy, không bằng đưa cho bản công tử!” Âm thanh của Kỷ Trường An đột nhiên vang lên ở phía sau Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên xoay người, liền thấy Kỷ Trường An ngoài cười nhưng trong không cười tiến đến, một tay kéo lệnh bài của Vũ tướng quân ở trong tay.
Vũ tướng quân sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Vì sao?”
“Bởi vì Tống đại phu là bản công tử mời đến, ngươi cảm tạ nàng không bằng cảm tạ bản công tử!” Kỷ Trường An ước lượng lệnh bài kia một chút, nhìn nhìn tên ở bên trên, "Mãnh hổ quân, thật là một đội quân không tồi năm đó!”
Vũ tướng quân có chút sốt ruột, hắn muốn lấy lại lệnh bài, nhưng duỗi tay vài lần, cũng bị Kỷ Trường An tránh qua được.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ, tiến lên từ trong tay Kỷ Trường An lấy lại lệnh bài kia, trả lại cho Vũ tướng quân, "Vũ tướng quân, vật trân quý như vậy ngươi vẫn nên chính mình cầm đi, ta thật sự không dùng đến. Hơn nữa Kỷ công tử nói đúng, không có hắn, ta cũng sẽ không tới nhìn bệnh cho mọi người, lần trước Kỷ công tử còn bởi vì sự tình của mọi người mà mệt đến bệnh, mọi người muốn cảm tạ liền cảm tạ Kỷ công tử đi!”
Vũ tướng quân chạy nhanh tiếp nhận lệnh bài của chính mình, đi theo mọi người cùng nhau hướng về phía Kỷ Trường An nói lời cảm tạ.
Kỷ Trường An liếc mắt nhìn mọi người một cái: "Đừng chỉ dùng cái miệng, mọi người có lễ vật đưa cho ta không?”