Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói: "Nếu Hoàng Thượng cố ý truyền vị trí Thái Tử cho Lương Vương, vậy cần gì phải triệu hồi Trình Vương xa ở đất phiên trở về? Hơn nữa nếu Lương Vương nắm chắc sẽ ngồi lên vị trí kia, cần gì phải làm ra sự tình ôn dịch?”
Tống Phúc Tin nhíu mày, hắn cẩn thận suy nghĩ điều kiện tối hôm qua Lương Vương nói ra, trong lòng không nhịn được căng thẳng.
Tối hôm qua hắn đi gặp Lương Vương, cầu Lương Vương nghĩ biện pháp, Lương Vương lại nhân cơ hội đưa ra một điều kiện.
Lương Vương đích xác muốn Tống Phúc Tin hoàn toàn trở thành người của hắn, muốn Tống Phúc Tin giúp hắn.
Tống Phúc Tin đáp ứng sẽ suy xét.
Không nghĩ tới ngày thứ hai Phàn quý phi liền cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Tống Phúc Tin biết, mặc kệ hắn đáp ứng hay không đáp ứng, hắn đều thiếu Lương Vương nhân tình.
Nếu hắn thật sự giúp Lương Vương, Lương Vương tạo phản, vậy lời nương hắn nói sợ là sẽ ứng nghiệm!
Tống Phúc Tin lập tức sửng sốt.
“Con còn nhớ rõ chí nguyện to lớn của con không?” Tống Đoàn Viên nhìn Tống Phúc Tin hỏi, "Con nói con muốn làm một vị quan tốt, vì dân, con có biết tâm tình của nương lúc ấy không? Nương cảm thấy, có lẽ giấc mộng kia sẽ được thay đổi, con trai ta sẽ là một người quan tốt, sẽ không trợ Trụ vi ngược hại toàn bộ Tống gia!”
Tống Đoàn Viên nắm lấy tay Tống Phúc Tin, "Nương không cầu con có tiền đồ bao lớn, nương cũng không cầu con có phải Trạng Nguyên hay không, nương chỉ hy vọng con không sống thẹn với lương tâm, trên không làm thất vọng trời xanh, dưới không làm thất vọng cha mẹ huynh đệ tỷ muội!”
Tống Phúc Tin hiện tại rốt cuộc đã hiểu vì sao Tống Đoàn Viên vẫn luôn không muốn cho hắn đến Thiên Thành, hóa ra tất cả đều là bởi vì Lương Vương.
Tống Đoàn Viên bởi vì giấc mộng kia, đến tính tình cũng sửa lại, tự nhiên là thập phần tin tưởng giấc mộng kia, đặc biệt là ở nông thôn mơ thấy Lương Vương, sau lại biết Lương Vương thật sự tồn tại, nhất định càng chấn động.
Tống Phúc Tin tiến lên nắm lấy tay Tống Đoàn Viên: "Nương, con đã biết, nương yên tâm, trong lòng con hiểu rõ, con đáp ứng nương, bất luận con có khảo trúng Trạng Nguyên hay không, con đều sẽ làm một người quan tốt!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Lúc này con là vì Thu Mâu Mâu, ta có thể tha thứ con, ta cũng hy vọng con có thể cưới Thu Mâu Mâu!”
Tống Phúc Tin lập tức đỏ mặt lên: "Nương, nương đều đã biết?”
“Từ sự tình lần trước, con cùng Lương Vương đi ra ngoài, ta sợ con và Lương Vương đi lại quá thân cận, cho nên vẫn âm thầm nhìn con. Tối hôm qua ta nhìn thấy con đi ra ngoài gặp Thu Mâu Mâu, đứa bé kia thực sự tốt, nàng cũng có khó xử của chính mình, hy vọng chiêu này của con thật sự hữu dụng, Thu Mâu Mâu cũng không cần khó xử, con và nàng, người hữu tình có thể đến được với nhau!” Tống Đoàn Viên nâng tay lên, sờ sờ mặt Tống Phúc Tin, "Con đã trưởng thành, có người yêu thích, nương thập phần cao hứng!”
Tình yêu của Tống Phúc Tin được Tống Đoàn Viên tán đồng cùng duy trì, hắn thập phần cao hứng, hắn thấp giọng nói: "Nương, đa tạ nương!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
Từ trong phòng Tống Phúc Tin ra tới, Tống Đoàn Viên một thân nhẹ nhàng.
Tuy rằng không có nói ra toàn bộ tình hình thực tế, nhưng Tống Đoàn Viên đã giải thích đến không sai biệt lắm, tin tưởng Tống Phúc Tin sẽ làm ra lựa chọn chính xác.
Tống Phúc Tin lo lắng đề phòng đợi mấy ngày, thấy Hoàng Thượng không còn có nhắc tới sự tình Thu Mâu Mâu, việc hôn nhân giữa Lương Vương và Trình Vương đều gác lại, Tống Phúc Tin sau đó mới yên tâm, bắt đầu chuyên tâm đọc sách, rất nhanh liền nghênh đón thi đình.
Ở trước khi thi đình, Lục Kiều Ân tìm được Tống Phúc Tin, thần thần bí bí kéo hắn đến một bên thấp giọng nói: "Lương Vương điện hạ muốn gặp huynh, huynh có đi hay không?”