Cao Lâm cõng Kỷ Trường An xuống núi, ở chân núi vừa lúc gặp được xe ngựa của Tống Đoàn Viên.
“Kia không phải xe ngựa của Tống đại phu sao, là Trịnh đại ca đánh xe!” Đại Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra Trịnh xa phu, chạy nhanh hô.
Kỷ Trường An vốn đang ghé vào trên vai Cao Lâm chán đến chết, lúc này vừa nghe vậy, lập tức thẳng thân mình nhìn thoáng qua, sau khi xác định thật là xe ngựa của Tống Đoàn Viên, lập tức liền ai da ai da kêu lên.
Cao Lâm vội nói: "Xe ngựa của chúng ta còn chưa tới, nếu Kỷ công tử nhận thức vị bằng hữu kia, vậy lên xe ngựa của vị bằng hữu kia trước đi!”
Không đợi Kỷ Trường An mở miệng, Đại Sơn vội nói tốt, tiến lên ngăn cản xe ngựa của Trịnh xa phu.
Trịnh xa phu cũng đã sớm nhìn thấy Đại Sơn, hai người trao đổi một ánh mắt, liền ổn định vững chắc dừng xe ngựa lại.
Tống Đoàn Viên thấy xe ngựa dừng, nhấc màn che lên đang muốn nói chuyện, liền thấy Kỷ Trường An được người cõng đi đến.
“Đây là làm sao vậy?” Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
“Công tử nhà chúng ta hôm qua bị binh sĩ Xu quốc đuổi chạy lên núi, sau đó trẹo chân, Tống đại phu, sao ngài lại tới đây? Mặc kệ như thế nào, ngài trước nhìn một cái cho công tử nhà chúng ta đi, công tử nhà chúng ta trước khi bị thương đã không khoẻ rồi, vẫn luôn ho khan!” Đại Sơn vội nói.
Không đợi Tống Đoàn Viên đồng ý, Cao Lâm lập tức đặt Kỷ Trường An lên xe ngựa.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, Kỷ Trường An biết võ công, lên núi còn bị trẹo chân?
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?”
Tống Đoàn Viên thấp giọng nói: "Ta kiểm tra cho ngươi trước!”
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên ấn một chút, xương cốt không có vấn đề gì, mà Kỷ Trường An cũng không có ở ngay lúc bị ấn xuống kêu đau, mà là lùi lại ba giây.
Trong lòng Tống Đoàn Viên liền có số, tâm tình khẩn trương cũng liền thả xuống.
Đại Sơn ngồi ở bên cạnh Trịnh xa phu, nhìn thoáng qua Cao Lâm ở cùng xe, ở bên ngoài màn che gấp giọng hỏi: "Tống đại phu, chân của công tử nhà ta như thế nào?”
Tống Đoàn Viên không biết Kỷ Trường An và Đại Sơn rốt cuộc đang giấu gì, nhưng vẫn phối hợp nói: "Bị thương rất nghiêm trọng, lát nữa ta đắp dược cho công tử các ngươi, có thể sẽ khỏi nhanh hơn một chút!”
Cao Lâm lúc đầu còn tưởng rằng Kỷ Trường An là đang giả vờ, hiện giờ thấy ngay cả vị thần y Tống nương nương nổi danh Thiên Thành cũng nói bị thương không nhẹ, trong lòng hắn sau đó mới không có hoài nghi, liễm mắt rũ mi đi theo sau xe ngựa, hướng về phía Khang thành.
Tối hôm qua Thu Kim Hồng tuy rằng bị người của Xu Sắt đánh lén, nhưng có một đám người thần bí lại nhân cơ hội tiến vào Khang thành, mở cửa lớn ra, nhờ đó Thu Kim Hồng dễ như trở bàn tay đoạt được Khang thành.
Hiện giờ chẳng những Thu Kim Hồng phát ngốc, ngay cả Xu Sắt đột nhiên mất đi trận địa cũng ngốc.
Kỷ Trường An nhìn hai chữ Khang thành phía trên tường thành, môi lạnh lùng nhếch lên, tiếp tục nhắm mắt lại rên rỉ.
Tống Đoàn Viên nhíu nhíu mi, không biết Kỷ Trường An muốn làm gì, nhưng đoạt lại Khang thành, ít nhất sự tình người ôn dịch cũng dễ giải quyết.
Xe ngựa tới trước một tòa nhà, nói là Thu Kim Hồng chuẩn bị riêng cho Kỷ Trường An
Đại Sơn và Thẩm Lận tiến lên, đỡ Kỷ Trường An đi xuống vào đại sảnh.
Tống Đoàn Viên xách hòm thuốc tiến đến.
Cao Lâm đứng ở một bên, nhìn Tống Đoàn Viên đổi dược cho Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên lấy rượu thuốc đặc chế ra.
Vừa mở nắp, một cỗ mùi hương liền bay ra.
“Mùi này ngửi có chút quen thuộc!” Kỷ Trường An nói.
“Dùng bát giác, hoa tiêu bào chế thành rượu thuốc, hiệu quả thực không tồi!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An không có phản bác, chỉ vươn tay tới, ý bảo tự mình làm.