Tống Đoàn Viên đổ rượu thuốc vào trên tay Kỷ Trường An, Kỷ Trường An chậm rãi xoa.
Cao Lâm nhìn nửa ngày, cảm thấy không thú vị, cũng liền nói: "Kỷ công tử, công tử đã bình an trở về, vậy thuộc hạ xin cáo lui trước, hiện giờ chúng ta vừa mới đoạt lại Khang thành, còn có rất nhiều sự tình cần xử lý!”
Kỷ Trường An cũng không hề nâng mắt lên, nói: "Vậy không tiễn Cao tiên phong!”
Cao Lâm đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên đang muốn hỏi sự tình phát sinh tối hôm qua, Kỷ Trường An liền lập tức duỗi chân đến trước mặt Tống Đoàn Viên, "Bôi dược cho ta!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, "Vừa rồi không phải chính ngươi bôi sao?”
“Dược này vừa có bát giác vừa có hoa tiêu, bôi đều một chút mới tốt?” Kỷ Trường An trêu chọc nói.
“Ta không có nói giỡn, dược đích xác có thể hoạt huyết tan bầm, hiệu quả trị liệu thập phần không tồi, là phương thuốc cổ truyền, người bình thường ta cũng không cho sử dụng!” Tống Đoàn Viên nói, lại điểm điểm cổ chân có chút sưng đỏ của Kỷ Trường An nói, "Mặc kệ chân của ngươi là đau giả hay đau thật, đều dùng được!”
Kỷ Trường An cười cười, hắn đã biết không thể gạt được Tống Đoàn Viên.
“Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này, vì sao muốn giả bị thương?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Có thể không nói được không?” Kỷ Trường An bất đắc dĩ cười khổ.
“Có thể, nhưng có một chuyện khẩn cấp ta phải nói cho ngươi!” Tống Đoàn Viên không nghĩ buộc hắn, cũng liền vội nói sự tình người ôn dịch.
“Ta lập tức bảo Thẩm Lận mang theo người đi tìm bọn họ!” Kỷ Trường An ngồi thẳng thân mình, biểu tình trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Nếu những người ôn dịch này bị Xu quốc lợi dụng, vậy sẽ rất phiền toái!”
Kỷ Trường An vội vàng gật đầu, gọi Thẩm Lận tiến vào, phân phó Thẩm Lận đi làm việc.
Lúc này, Cao Lâm đã trở về nha môn phục mệnh.
“Ngươi xác định tối hôm qua Kỷ Thập Nhất vẫn luôn trốn ở trên núi?” Thu Kim Hồng hỏi.
Cao Lâm gật đầu: "Đúng vậy, lại còn không cẩn thận bị thương chân, vừa rồi ở trên đường trở về gặp được vị thần y Tống nương nương kia, đã chứng thực qua!”
“Vậy thật kỳ quái!” Thu Kim Hồng nhìn bản đồ trên bàn, "Con đường kia là Kỷ Thập Nhất nói cho bổn quốc công, tối hôm qua bổn quốc công bị Xu Sắt đánh một cái trở tay không kịp, căn bản không rảnh bận tâm, lại không có nghĩ đến bị người Ám Dạ Môn nhanh chân đến trước phá Khang thành, còn chắp tay nhường lại Khang thành, Ám Dạ Môn luôn luôn thần bí, vì sao đột nhiên lại giúp bổn quốc công?”
Cao Lâm hỏi: "Vì sao quốc công hoài nghi Kỷ công tử có quan hệ cùng người Ám Dạ Môn?”
Thu Kim Hồng thấp giọng nói: "Trình Vương đã từng nói, hàng hóa của Kỷ Thập Nhất vài lần bị cướp đều bình yên thoát vây, vẫn luôn hoài nghi hắn có quan hệ với Ám Dạ Môn, lần này trước khi lên đường, cũng hy vọng ta nhân cơ hội điều tra rõ chuyện này. Hiện giờ người của Ám Dạ Môn lại xuất hiện……”
Cao Lâm nói: "Thì ra là thế, chỉ là Kỷ Thập Nhất kia hôm qua lúc đào tẩu thập phần chật vật, thoạt nhìn cũng không giống như là biết võ công, thuộc hạ cảm thấy, có thể là Trình Vương điện hạ suy nghĩ nhiều!”
“Chỉ mong như vậy!” Thu Kim Hồng nói.
Chỉ mong là Trình Vương điện hạ suy nghĩ nhiều!
Thẩm Lận mang theo người tiến đến, tới nửa đêm mới trở về.
Thẩm Lận gõ gõ cửa phòng Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An và Tống Đoàn Viên vẫn luôn không ngủ, vẫn đang chờ tin tức của Thẩm Lận.
Thẩm Lận tiến vào, thần sắc thập phần ngưng trọng: "Công tử, chúng ta đã chậm một bước, tất cả người đều không thấy!”
Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại: "Bị ai mang đi?”
“Hẳn là người Xu quốc, thuộc hạ tìm mấy người chung quanh để hỏi, đều nói là nhìn thấy mấy chục hắc y nhân nâng mấy bao tải đi, trong bao tải khả năng chính là người ôn dịch!” Thẩm Lận nói, "Còn có Đàm chưởng quầy kia, cũng bị bắt đi!”