Kiếp trước, Thẩm Lận vội vã đi vào phòng.
“Công tử, công tử thật sự muốn……” Thẩm Lận nhìn y phục đỏ thẫm kia, không nhịn được nhíu mày, "Công tử, công tử đã không còn võ công, vì sao còn muốn xen vào Tống gia, nhiều năm như vậy công tử vẫn luôn chờ, nhưng không có chờ được nữ tử kia xuất hiện, chẳng lẽ công tử vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”
Kỷ Trường An 36 tuổi ngồi ở bên giường, trên mặt có chút tái nhợt vuốt chòm râu, có vẻ già nua một ít, nhưng ánh mắt nhìn y phục tân lang đỏ thẫm kia vẫn thanh triệt như cũ, tựa như ba mươi năm trước, lúc hắn vừa mới nhìn thấy Thanh Nguyên.
“Nàng dù cho sẽ không xuất hiện trở lại, nhưng nữ tử kia cũng là bộ dáng của nàng!” Kỷ Trường An thấp thấp giọng mở miệng, "Nếu nàng chết, ta liền không còn có hy vọng, sẽ vĩnh viễn không đợi được nàng!”
Thẩm Lận nhíu mày: "Công tử, nữ nhân kia đáng giá cho công tử làm như vậy sao? Tống gia cửa nát nhà tan, đều là do nàng làm ra tới, nữ nhân kia thật sự đáng giá cho công tử làm như vậy sao?”
Kỷ Trường An cười cười: "Ta không phải chờ nàng, là một người khác, ta cứu cũng không phải nàng, là một người khác!”
Thẩm Lận ngẩn ra: "Lời này công tử đã nói ba mươi năm, nhưng thuộc hạ rõ ràng chỉ nhìn thấy một nữ nhân cực phẩm béo như lợn!”
Kỷ Trường An nhếch miệng cười cười: "Ngươi không hiểu!”
Thẩm Lận nhíu mày, hắn không hiểu, hắn thà rằng vĩnh viễn cũng đều không hiểu, hắn không rõ, cháu ngoại Hoàng Thượng, phú thương đứng đầu thiên hạ, Kỷ công tử tuyệt mỹ bức người, sao cả đời cũng chỉ thủ một nữ nhân này, lại còn luôn yên lặng nhìn theo, vẫn luôn nhìn bóng dáng kia, chưa bao giờ dám tới gần?
Hiện giờ nữ nhân kia làm cho cả nhà bị trảm, công tử của bọn họ còn muốn giả trang thành tân lang đi cướp xe chở tù nhân.
Nếu là trước kia, có các huynh đệ Ám Dạ Môn cũng liền thôi, hiện giờ Ám Dạ Môn đã bị huỷ, công tử của bọn họ cũng trúng độc mất đi võ công, đi như vậy, không phải chịu chết sao?
Thẩm Lận còn định nói nữa, nhưng Kỷ Trường An đã đứng dậy đi ra ngoài.
Bóng dáng hiu quạnh!
Kỷ Trường An đứng dậy, hắn ngơ ngẩn nhìn ánh mặt trời ở bên ngoài, sờ sờ trán của chính mình.
Ban ngày ban mặt, hắn thế nhưng làm một giấc mộng, mơ thấy hắn thật sự thành thân, đáng tiếc hắn cưới không phải Thanh Nguyên, mà là một kiệu hoa trống không.
Chẳng lẽ hắn vẫn luôn không đợi được Thanh Nguyên sao?
Tống Đoàn Viên và hắn, có phải làm cùng một giấc mộng hay không?
Cao Lâm vội vã đi vào phòng Thu Kim Hồng.
“Tướng quân, người của Ám Dạ Môn lại đang hoạt động, lần này tựa hồ đang tìm kiếm người nào đó!” Cao Lâm thấp giọng tiến lên bẩm báo.
“Tìm ai?” Thu Kim Hồng hỏi.
“Không biết, người của chúng ta vô pháp tới gần bọn họ, nhưng ít nhất có thể nắm giữ được một chút hành tung của bọn họ!” Cao Lâm nói.
Thu Kim Hồng nhíu mày: "Ám Dạ Môn vì sao đột nhiên lại hoạt động thường xuyên như vậy?”
Cao Lâm nghĩ nghĩ nói: "Tướng quân, ngài nói có thể hay không thật sự có quan hệ cùng Kỷ Thập Nhất? Nếu thật sự có quan hệ, vậy Trình Vương điện hạ đã bắt được cái đuôi của Kỷ Thập Nhất, chúng ta có thể lập công!”
Thu Kim Hồng lắc đầu: "Không có khả năng đơn giản như vậy, mười mấy năm qua, Ám Dạ Môn đều là giấu đầu lòi đuôi, Lương Vương phái người truy tung nhiều năm như vậy đều không có tìm được, chúng ta sao có thể chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày là có thể bắt được nhược điểm của bọn họ!”
“Có lẽ là có cái gì làm Kỷ Thập Nhất từ bỏ nguyên tắc của hắn?” Cao Lâm nói,"Kỷ Thập Nhất cũng là người, không có khả năng mười mấy năm qua một giọt nước cũng không chảy ra ngoài!”
Thu Kim Hồng cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, là người, tổng hội sẽ có nhược điểm, Kỷ Thập Nhất cũng không phải thần, luôn có người hoặc sự tình hắn để ý.
“Cho người chặt chẽ chú ý một chút!” Thu Kim Hồng nói,"Còn có, Kỷ Thập Nhất bên kia cũng tiếp tục giám thị!”
Cao Lâm chạy nhanh đáp lời.