Sự tình Khang thành đã giải quyết xong, chỉ là người ôn dịch còn chưa có tìm được, Kỷ Trường An quyết định về Thiên Thành trước báo cáo công tác, thuận tiện tìm người ôn dịch.
“Ta cùng đi với ngươi!” Tống Đoàn Viên nói, "Vạn nhất có người cảm nhiễm, ta cũng có thể giúp ngươi!”
Kỷ Trường An nghĩ nghĩ, cũng liền gật đầu.
“Vậy Tống Phúc Tin……” Kỷ Trường An hỏi ý kiến của Tống Đoàn Viên.
“Hắn hiện giờ là Trạng Nguyên, cũng đã trưởng thành, có thể chính mình làm chủ!” Tống Đoàn Viên nghĩ, dù sao luôn có một ngày nàng phải rời khỏi Tống gia, vứt bỏ thân phận nguyên chủ, chỉ cần Lương Vương không ở đây, Tống Đoàn Viên liền yên tâm, tận lực để bản thân Tống Phúc Tin tự quyết định.
Kỷ Trường An gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên hỏi ý kiến của Tống Phúc Tin, Tống Phúc Tin còn muốn ở lại, hắn muốn cùng Thu Kim Hồng trở về Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên cũng liền tùy hắn, mang theo Giang Long và Kỷ Trường An cùng nhau rời đi.
Hách lão nhân thấy Tống Đoàn Viên lên xe ngựa Kỷ Trường An, không nhịn được có chút sốt ruột, nâng chân lên đạp Hách Ly Cung vẫn còn đang phất tay một cái, đá hắn tới trước xe ngựa.
Xe ngựa bị Hách Ly Cung ngăn lại, Đại Sơn chạy nhanh kéo lấy cương ngựa, khó hiểu mà nhìn Hách lão nhân và Hách Ly Cung.
“Kỷ công tử, hiện giờ tình huống ôn dịch ở Khang thành đã xem như ổn định, lưu lại hai lão nhân ta và Chu Cảnh Thiên là được rồi, không cần tên này ở đây vướng bận! Lại nói trong Thái Y Viện cũng cần người, phải không?” Hách lão nhân nói, lại trừng mắt nhìn Hách Ly Cung một cái, "Còn không chạy nhanh lên xe trở về cùng Kỷ công tử?”
Hách Ly Cung ngẩn ra, hắn không nghĩ trở về, hành lý cũng chưa thu thập.
“Chạy nhanh lên xe, hành lý ta sẽ cho người đưa đi cho ngươi!” Hách lão nhân buộc Hách Ly Cung lên xe ngựa.
“Cha, ở dưới giường còn có mấy bức vẽ, cha nhất định phải quý trọng, giúp con cuốn lại cẩn thận, gửi qua cho con!” Hách Ly Cung không nhịn được đè thấp âm thanh dặn dò Hách lão nhân.
Hách lão nhân tức giận đến cả người run rẩy, giọng căm hận nói: "Có tinh lực này, sao không cưới được nương tử?”
Hách Ly Cung ngẩn ra, chạy nhanh giải thích: "Cha, cha hiểu lầm, kia đều là bản vẽ y học!”
“Lão tử tin ngươi mới là lạ!” Hách lão nhân trầm giọng nói, chạy nhanh nhấc màn che lên.
Hách Ly Cung quay đầu nhìn Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An, đầy mặt xấu hổ.
“Gần đây nỗi lòng của lão nhân không xong, thần thần đạo đạo, các ngươi thông cảm một chút!” Hách Ly Cung ngại ngùng nói.
Kỷ Trường An hướng ra phía ngoài liếc mắt nhìn một cái, nhìn Hách lão nhân hướng về hắn cười, tự nhiên đã hiểu Hách lão nhân muốn làm cái gì.
Hắn là muốn Hách Ly Cung giám thị Tống Đoàn Viên, rốt cuộc Tống Đoàn Viên là người hắn tìm nhiều năm như vậy!
Tống Đoàn Viên lại nhìn Hách lão nhân có chút chột dạ, tâm tư của nàng bị Hách lão nhân đoán được, nói không chừng là để Hách Ly Cung tới phá hư!
Nhất thời ba người trên xe, ôm các tâm tư khác nhau.
“Sư muội, ngươi biết không, cha ta mấy ngày trước đây đột nhiên muốn ta cưới ngươi!” Hồi lâu sau, Hách Ly Cung cảm thấy không khí an tĩnh khó chịu, chỉ đành tìm một đề tài để nói.
Một câu làm cho Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An đều ngẩng đầu lên.
“Cái gì?” Tống Đoàn Viên sửng sốt.
Kỷ Trường An không vui nhếch môi.
“Đúng vậy, đột nhiên không biết vì sao, muốn ta phải cưới ngươi, trước kia khi ta muốn cưới ngươi, cha ta còn phản đối!” Hách Ly Cung liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, thật thật giả giả mà nhìn Tống Đoàn Viên hỏi, "Ngươi nguyện ý gả cho ta không?”
Tống Đoàn Viên không nghĩ tới bị Hách Ly Cung hai lần cầu thân!
Tống Đoàn Viên nhìn Hách Ly Cung, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào.
Sắc mặt Kỷ Trường An đã xanh mét, trầm giọng hô: "Dừng xe!”
Đại Sơn chạy nhanh dừng xe, ở bên ngoài cung kính hỏi: "Công tử làm sao vậy? Bây giờ mới ra khỏi Khang thành!”