Tống Đoàn Viên lập tức sửng sốt, thành thân sinh con? Nữ tử trong lòng Kỷ Trường An quả nhiên đã thành thân sinh con, cho nên hắn mới có thể vẫn luôn không cưới!
Tống Đoàn Viên thở dài, nếu không có hai chữ Thanh Nguyên, nàng còn hy vọng người mà hắn chờ là nàng!
“Được rồi được rồi, đừng gào nữa, chờ ngươi tỉnh lại ngươi đi tìm Thanh Nguyên hỏi cho rõ ràng đi, ta không có biện pháp trả lời ngươi!” Tống Đoàn Viên nói, một bên đâm ngân châm vào huyệt vị trước ngực Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An kêu rên một tiếng, rốt cuộc thành thật xuống.
Châm cứu còn xem như thuận lợi, ít nhất nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi hạ xuống, đó chính là dấu hiệu tốt.
Tống Đoàn Viên thật sự quá mệt mỏi, ghé vào trước giường của Kỷ Trường An thiếp đi trong chốc lát, bất tri bất giác thế nhưng ngủ rồi.
Kỷ Trường An đang làm một giấc mộng rất dài rất dài, cũng có lẽ không phải mộng, kia đều là những gì hắn đã trải qua, rõ ràng như vậy.
Kỷ Trường An nhìn Tống Đoàn Viên thành thân sinh con, sau đó mỗi năm tổng hội sẽ đi Tống gia thôn vài lần, nhìn bóng dáng nữ tử càng ngày càng xa lạ.
Sau khi Tống tú tài qua đời, Kỷ Trường An có ý niệm tiến đến nhận nàng, nhưng Tống Đoàn Viên bán con gái, bức tử Vương Ngọc Lan, hắn nhìn biểu tình dữ tợn xa lạ của nữ tử kia, tuyệt vọng.
Kỷ Trường An mơ mơ màng màng mở mắt ra, cả người đều là mồ hôi lạnh, hắn rũ mắt nhìn Tống Đoàn Viên đang ghé vào trước giường của hắn, chậm rãi vươn tay tới.
Nàng đã trở lại, thật sự đã trở lại, nhưng hắn ngay cả tư cách quang minh chính đại ôm nàng, nói yêu nàng cũng không có.
Hắn thậm chí chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Hách Ly Cung thổ lộ với nàng.
Ở một khắc kia, Kỷ Trường An thật sự hy vọng chính mình là Hách Ly Cung.
Kỷ Trường An vươn tay tới, chậm rãi dừng ở phía trên sợi tóc của nữ nhân, trong mắt hàm chứa đầy quyến luyến, chậm rãi vuốt ve.
Giang Long bưng dược tiến vào, thấy một màn như vậy, nàng sửng sốt, nhanh chóng vọt đến một bên.
Công tử của bọn họ đối với phu nhân……
Giang Long do dự một chút, vẫn vươn đầu tới, khi nàng xác định chính mình không phải hoa mắt, không nhịn được sâu kín thở dài.
“Coi như cái gì cũng không thấy, hiểu chưa?” Phía sau vang lên âm thanh của Thẩm Lận.
Giang Long sửng sốt, chạy nhanh nghiêng người liễm mắt rũ mi, mặt cúi thấp xuống, thấp giọng nói: "Vâng, Thẩm gia!”
Thẩm Lận ý bảo nàng rời đi trước.
Giang Long đi theo phía sau Thẩm Lận, cắn môi, hồi lâu mới cổ đủ dũng khí hỏi: "Thẩm gia, công tử sao lại thích phu nhân, công tử không phải vẫn luôn đợi công chúa sao?”
Thẩm Lận nhíu mày: "Việc không nên hỏi đừng hỏi!”
Giang Long chỉ đành cúi đầu.
Đúng vậy, Thanh quốc đã sớm diệt vong, Thanh Nguyên công chúa đã mất tích hơn hai mươi năm, ai biết nàng ở nơi nào?
Thẩm Lận thấy dược trong tay Giang Long sắp lạnh, sau đó mới nói: "Đi đưa dược đi, nhớ rõ xa xa ho khan hai tiếng, biết chưa?”
Giang Long chạy nhanh đáp lời.
“Mau đi đi!” Thẩm Lận nói.
Giang Long gật gật đầu, xoay người tiến vào.
Tống Đoàn Viên nghe được tiếng ho khan của Giang Long, cũng liền chậm rãi mở mắt.
Tối hôm qua nàng chỉ muốn thiếp đi một chút, ai biết thế nhưng ngủ rồi.
Tống Đoàn Viên nâng tay lên sờ trán Kỷ Trường An, lại sờ sờ trán của chính mình, cũng may, nhiệt độ cơ thể đã giảm không ít.
“Phu nhân, dược đến!” Giang Long tiến vào, còn cố ý liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái.
Công tử vừa rồi rõ ràng còn tỉnh, như thế nào lại ngủ rồi?
“Phu nhân, công tử đã hạ nhiệt chưa?” Giang Long tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Không sai biệt lắm, nhưng vẫn còn hơi nóng, cũng không biết vì sao chưa tỉnh!”