Giang Long đưa dược cho Tống Đoàn Viên, "Phu nhân, dược này……”
“Đưa cho ta đi!” Tống Đoàn Viên tiếp nhận chén thuốc, múc một muỗng nhỏ đặt ở bên miệng Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An gắt gao đóng chặt khớp hàm, căn bản không đút vào được.
Này……
Tống Đoàn Viên giao dược cho Giang Long, tiến lên, bê đầu Kỷ Trường An lên, ở dưới đầu hắn nhét một cái gối đầu.
Giang Long chớp chớp mắt, nàng cho rằng Kỷ Trường An khả năng lại ngủ rồi, rốt cuộc thân mình suy yếu, nhưng hiện giờ lăn lộn như vậy còn không tỉnh……
Giang Long chớp chớp mắt: "Phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ ra là quên tắt lửa, nô tỳ đi trước nhìn một cái!”
Tống Đoàn Viên đang muốn Giang Long giúp đỡ bẻ miệng Kỷ Trường An ra để đút dược, vừa nhấc đầu, Giang Long đã chạy không thấy thân ảnh.
“Thế này đút dược như thế nào?” Tống Đoàn Viên do dự một chút, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi có chút tái nhợt của nam nhân, trong đầu không khỏi hiện ra các đoạn phim đút dược kinh điển trên phim truyền hình—— dùng môi!
Tống Đoàn Viên không nhịn được nhếch môi, như vậy có phải chiếm tiện nghi của tiểu thịt tươi hay không?
Tống Đoàn Viên sờ soạng chén thuốc một chút, dược đã lạnh, nếu đun lại sẽ giảm hiệu quả của dược!
Tống Đoàn Viên nhìn xung quanh một cái, thời điểm Giang Long rời đi đã thực "tri kỷ” mà đóng cửa phòng lại, giờ phút này trong phòng, chỉ còn dư lại nàng và Kỷ Trường An, trai đơn gái chiếc, nàng lại có danh nghĩa xuất binh, kiếm chút tiện nghi cũng không sao đi?
Tống Đoàn Viên lập tức ngậm một ngụm dược, chậm rãi tới gần mặt Kỷ Trường An, trái tim khẩn trương vẫn luôn đập thình thịch .
Kỷ Trường An trước đó khi vuốt ve đầu tóc Tống Đoàn Viên, nghe thấy tiếng ho khan của Giang Long, hắn có chút chột dạ, liền tiếp tục giả bộ ngủ, vốn định chờ Tống Đoàn Viên dùng trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được, trên môi lại có một tia mềm mại đụng vào.
Đây là…… Kỷ Trường An ngẩn ra, môi hơi hơi mở ra, vị dược chua xót liền từ trong mềm mại kia thấm nhập vào trong miệng hắn.
Tống Đoàn Viên tự đút dược cho hắn?
Kỷ Trường An lập tức nắm chặt đôi tay, lông mi hơi hơi run rẩy.
Hắn còn chưa có làm tốt chuẩn bị tư tưởng, sao đột nhiên lại như vậy?
Tống Đoàn Viên cũng thập phần khẩn trương, sau khi đút một ngụm dược vào trong miệng Kỷ Trường An liền chạy nhanh đứng dậy, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Bên trong kinh hoảng, thật không có chú ý tới phản ứng của Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An vốn dĩ đang chờ mong được chạm trán, không nghĩ tới trực tiếp thăng cấp lên hôn môi, hắn chậm rãi giãn thân mình, làm chính mình bình tĩnh, càng không muốn mở mắt.
Trong lòng Kỷ Trường An có chút ảo não, sớm biết vậy mấy lần trước hắn sinh bệnh, cũng giả vờ không uống dược được thì tốt rồi!
Tống Đoàn Viên thở hổn hển một hơi, ổn định nỗi lòng một chút, sau lại đút ngụm dược thứ hai.
Kỷ Trường An cắn khớp hàm thật sự chặt, Tống Đoàn Viên chỉ có thể dán gắt gao, thời gian đút dược liền càng dài.
Một ngụm hai ngụm, chén thuốc kia chậm rãi liền hết.
“Một ngụm cuối cùng!” Tống Đoàn Viên thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhìn môi nam nhân có chút lưu luyến.
Ngón tay Kỷ Trường An hơi hơi địa chấn một chút, nhanh như vậy đã đến một ngụm cuối cùng?
Tống Đoàn Viên hôn lên môi nam nhân, đút một ngụm dược cuối cùng.
Ngay khi Tống Đoàn Viên đút dược xong định rời đi, Kỷ Trường An đột nhiên vươn tay tới, nắm lấy bả vai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên bị động tác của Kỷ Trường An làm cho hoảng sợ, còn tưởng rằng Kỷ Trường An đã tỉnh, vừa muốn giải thích, nam nhân lại ngẩng đầu lên, truy đuổi, hôn lấy môi nàng.
Tống Đoàn Viên bị Kỷ Trường An nắm lấy bả vai, căn bản không thể rời đi, nàng nhíu mày, muốn đẩy Kỷ Trường An ra.
Kỷ Trường An khẳng định lại đang nằm mơ hôn Thanh Nguyên kia!
Tống Đoàn Viên tức khắc giận sôi máu, không nhịn được cắn môi nam nhân.