Tống Đoàn Viên tâm sự nặng nề trở lại Kỷ phủ.
Ở trên đường, Tống Đoàn Viên nghe nói Lương Vương bị nhốt vào thiên lao, trong lòng thập phần vui mừng, cho rằng một đời này tình hình rốt cuộc đã thay đổi, Tống Phúc Tin về sau ở trong triều không có nỗi lo, lại không có nghĩ đến, vừa rồi nàng rời đi, thế nhưng tận mắt nhìn thấy xe ngựa Lương Vương.
Màn che trên xe bị gió thổi lên, Tống Đoàn Viên nhìn thấy rõ ràng, thật là Lương Vương!
Lương Vương nhanh như vậy đã được thả ra? Người ôn dịch là chuyện lớn như vậy, đã chết nhiều tướng sĩ cùng bá tánh như vậy, cứ bỏ qua như vậy?
Tống Đoàn Viên nắm chặt ngón tay, tư vị trong lòng thật khó tả.
Tống Đoàn Viên chờ đến buổi chiều, Kỷ Trường An mới trở về.
Nhìn đôi mắt tràn đầy nghi vấn của Tống Đoàn Viên, Kỷ Trường An hỏi: "Đang nghi ngờ sự tình Lương Vương sao?”
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Người ôn dịch là chuyện lớn như vậy, Lương Vương có thể thoát khỏi?”
“Tất cả người ôn dịch đều đã chết, Đàm chưởng quầy cũng đã chết, không có chứng cứ xác thực, cho nên Hoàng Thượng trong lúc nóng giận đã nhốt Lương Vương lại, cuối cùng là Phàn quý phi cầu tình, liền thả ra, nhưng Lương Vương hiện giờ đã không có binh quyền, chỉ là một Vương gia nhàn tản!” Kỷ Trường An nói.
“Tất cả đều đã chết?” Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, Điền Vượng Vượng còn cầu xin nàng cứu huynh đệ của hắn, hiện giờ……
“Lương Vương sợ là đã sớm nghĩ kỹ đường lui, nếu không phải Xu Sắt cắm tiến vào, sợ là Lương Vương có thể toàn thân rút lui!” Kỷ Trường An nói.
“Trình Vương thật sự liên hợp cùng Xu quốc?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.
Hiện giờ Trình Vương là người tốt hay người xấu, Tống Đoàn Viên cũng không rõ ràng lắm, qua một đoạn thời gian nữa, Tống Phúc Tin sẽ theo Thu Kim Hồng về triều, nếu Lương Vương lại tìm Tống Phúc Tin gây phiền toái……
“Chữ viết kia không phải của Trình Vương!” Kỷ Trường An nói,"nhưng Trình Vương này, cũng phải đề phòng!”
Tống Đoàn Viên thở dài, hôm nay thành thế cục quá phức tạp, nếu có thể, Tống Đoàn Viên thà rằng Tống Phúc Tin xin ân điển, về quê làm quan phụ mẫu.
Chờ Tống Phúc Tin trở về, Tống Đoàn Viên tính toán lại khuyên nhủ hắn.
Giờ phút này trong Trình Vương phủ, Trình Vương nắm chặt song quyền.
Thục phi tiến đến, nhìn bộ dáng Trình Vương nhàn nhạt nói: "Tu tâm, con còn chưa đủ!”
Trình Vương chậm rãi buông song quyền ra, đứng dậy hướng về Thục phi hành lễ: "Mẫu phi, nhi thần thật sự làm không được……”
“Con muốn ngồi lên vị trí kia, liền phải nhẫn hết thảy những thứ không thể nhẫn, đêm nay lại sao tâm kinh ba lần đi, sau đó con lại đến nói cho mẫu phi vì sao con tức giận!” Thục phi nói.
Trình Vương gật đầu.
Lần chép thứ nhất, Trình Vương viết thực qua loa, lần thứ hai, chậm rãi tĩnh tâm, lần thứ ba kết thúc, Trình Vương rốt cuộc cũng tĩnh tâm được.
“Hiện tại con có thể nói cho ta, vì sao con nổi giận chưa!” Thục phi hỏi.
“Mẫu phi, không có việc gì!” Trình Vương ngước mắt cười nói, "Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của phụ hoàng, nhi thần muốn ngẫm xem nên đưa cho phụ hoàng lễ vật gì!”
“Phụ hoàng con mấy ngày nay vẫn luôn lễ Phật, bằng không sao chép mấy quyển kinh Phật đi!” Thục phi nói.
“Cũng được, nhi thần nghe mẫu phi dạy bảo!” Trình Vương gật đầu.
Thục phi gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Trình Vương ngồi xuống, lại lần nữa sao chép.
Bước tiếp theo, hắn sẽ phải đoạt binh quyền mà Lương Vương đã đánh mất!
Thu Kim Hồng mang theo binh sĩ chiến thắng trở về, Hoàng Thượng phái Trình Vương tự mình đến cửa Thiên Thành nghênh đón, cũng phái người đưa tin tức đi Kỷ phủ, mời Kỷ Trường An cùng tiến cung.
Tống Đoàn Viên cũng đi đến bên ngoài cửa thành, vừa lúc gặp được Thu Trác Thị và Thu Mâu Mâu.
Thu Mâu Mâu tiến lên hành lễ.
Tống Đoàn Viên cười gật gật đầu, cũng hướng Thu Trác Thị hành lễ: "Thân thể phu nhân gần đây có tốt không?”