Chẳng lẽ người Thu Mâu Mâu thích chính là tiểu tử Tống gia kia?
Đám người chậm rãi tan đi, Tống Đoàn Viên cũng liền chuẩn bị cáo từ cùng Thu Trác Thị, thuận đường đi y quán một chuyến.
Nàng đã rời đi một thời gian dài, cũng không biết y quán như thế nào!
“Tống đại phu!” Thu Trác Thị gọi Tống Đoàn Viên lại, "Nam nhân bọn họ vội đi, nữ nhân chúng ta không có việc gì, hay là tâm sự một chút?”
Tống Đoàn Viên vừa muốn cự tuyệt, Thu Trác Thị đã làm bộ nhiệt tình nắm lấy tay Tống Đoàn Viên nói: "Ngươi nhìn đứa trẻ ngươi dạy ra có tiền đồ như vậy, ta thật sự muốn thỉnh giáo ngươi một chút!”
Tống Đoàn Viên vội vàng lắc đầu: "Hộ Quốc công phu nhân nói chi vậy, mấy đứa con của ta đều xuất thân nghèo khổ, không so được với Thu công tử và Thu tiểu thư!”
Thu Trác Thị một bên lôi kéo Tống Đoàn Viên chậm rãi đi, một bên nói: "Nhưng ta thấy ngươi cùng bọn nhỏ nói chuyện thập phần thân thiết, bọn nhỏ cũng thích ở bên ngươi, cũng thích nghe ngươi nói chuyện, không giống ta, con gái của chính mình cũng không chịu nghe ta, ngày ngày giận dỗi ta!”
Thu Mâu Mâu đứng ở phía sau, sắc mặt không nhịn được đỏ lên, nàng thấp giọng nói: "Nương, nương nói với Tống đại nương làm gì?”
“Được rồi, nơi này không có sự tình gì của con, con đi theo Triệu mụ mụ trở về đi, ta đã lâu không có ra cửa, khó được hôm nay gặp được Tống đại phu, muốn tâm sự cùng Tống đại phu một chút!” Thu Trác Thị không vui đuổi Thu Mâu Mâu đi.
Thu Mâu Mâu lo lắng Viên liếc mắt nhìn Tống Đoàn một cái, không biết vì sao, nàng ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
Tống Đoàn Viên hướng tới Thu Mâu Mâu cười cười, xem như an ủi nàng, "Ta đây liền bồi hộ Quốc công phu nhân đi một chút!”
Thu Mâu Mâu chỉ đành gật đầu, đi theo bà tử lên xe ngựa.
Xuyên thấu qua màn xe, Thu Mâu Mâu vô cùng đau thương nhìn hai người càng đi càng xa.
Nàng quá hiểu biết mẫu thân của nàng, muốn làm cái gì nàng đều biết!
Thu Mâu Mâu lòng tràn đầy sầu khổ.
Thu Trác Thị một bên vê hạt châu trong tay, một bên nói: "Nuôi con mới hiểu được lòng cha mẹ, hiện giờ con cái cảm thấy chính mình đã trưởng thành, nói cái gì cũng không cần cha mẹ nhọc lòng, từng vụ từng việc cũng không chịu nghe, thật đúng là ngỗ nghịch!”
Tống Đoàn Viên nói: "Một thế hệ so với một thế hệ đều tiến bộ hơn, bọn trẻ so với chúng ta mạnh hơn, chúng ta tuy rằng một lòng vì tốt cho bọn họ, nhưng cũng không thể lấy ánh mắt của người lớn tuổi chúng ta để nhìn bọn họ, bọn họ đã lớn, có chủ ý của chính mình là chuyện tốt!”
Thu Trác Thị sửng sốt: "Tống đại phu hóa ra là giáo dục con như vậy? Ý tưởng này thật hiếm lạ, vậy ý ngươi là, việc hôn nhân cũng không cần nghe theo cha mẹ sao? Tống đại phu năm đó là chính mình làm chủ gả cho phu quân của ngươi?”
Tống Đoàn Viên cười cười: "Thật đúng là đã bị phu nhân nói đúng, năm đó là ta coi trọng cha của Phúc Tin, sợ huynh ấy chạy mất, cho nên mười ba tuổi đã gả cho huynh ấy!”
Thu Trác Thị cười lạnh: "Thì ra là thế, vậy Tống đại phu có hối hận không?”
Tống Đoàn Viên cười cười: "Không biết!”
“Không biết?” Thu Trác Thị sửng sốt.
Tình cảm giữa Nguyên chủ và Tống tú tài, Tống Đoàn Viên không nghĩ miệt mài theo đuổi, bởi vì đó là phu quân của nguyên chủ, không phải nàng!
“Cha Phúc Tin cho ta những thứ tốt nhất trong khả năng của huynh ấy!” Tống Đoàn Viên nói, cho nên mới khiến nguyên chủ vô pháp vô thiên!
“Đó là do ngươi không có lựa chọn nào khác, nhưng con của ta, ta có thể giúp nàng lựa chọn, cho nên ta muốn vì nàng lựa chọn sinh hoạt càng tốt hơn!” Thu Trác Thị trầm giọng nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu: "Cha mẹ đều hy vọng con cái không phải đi đường vòng, không có cha mẹ nào mong hôn nhân của con sẽ không hạnh phúc, điểm này ý tưởng của ta và phu nhân nhất trí!”
Biểu tình trên mặt Thu Trác Thị rốt cuộc hòa hoãn một chút: "Vậy là tốt rồi!”
“Cho nên nếu Phúc Tin thích nữ tử nào, ta sẽ chúc phúc cho bọn họ!” Tống Đoàn Viên nhe răng cười, "Ta sẽ đối xử tốt với con dâu ta!”