Tống Phúc Tin vốn định cùng Lục Kiều Ân tiến đến tìm Tống Đoàn Viên, hiện giờ thấy Trình Vương nhìn hắn, cũng liền chạy nhanh lôi kéo Lục Kiều Ân tiến lên hành lễ.
“Tống Trạng Nguyên lần này đi theo hộ quốc công có học được nhiều không?” Trình Vương cười tủm tỉm hỏi.
“Hồi bẩm Trình Vương điện hạ, Tống Phúc Tin được lợi rất nhiều!” Tống Phúc Tin vội vàng đáp.
“Rất tốt rất tốt, văn chương của Trạng Nguyên rất nổi bật, còn quan tâm khó khăn của bá tánh như thế, thật sự là chuyện may mắn của vương triều Thiên Cơ, phúc của bá tánh, tương lai triều đình liền dựa vào các ngươi!” Trình Vương nhìn về phía Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân.
Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân lập tức hành lễ nói không dám.
“Phụ hoàng hôm nay ở trong cung mở tiệc, tẩy trần cho hộ quốc công, Tống Trạng Nguyên và lục Bảng Nhãn, còn có Thu Thám Hoa liền cùng nhau tiến cung đi!” Trình Vương nói.
Thu Kim Hồng gật đầu đáp lời.
Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân không thể vi phạm ý tốt của Trình Vương, cũng chỉ có thể đáp ứng.
“Trình Vương điện hạ, mẫu thân của thần ở bên kia, thần muốn báo bình an cùng mẫu thân!” Tống Phúc Tin chỉ chỉ Tống Đoàn Viên cách đó không xa, đang nhón chân mong chờ, cũng thấy được Thu Mâu Mâu thẹn thùng cười với hắn, hắn hướng Trình Vương hành lễ, nói.
“Tống Trạng Nguyên chẳng những ái quốc ái dân, càng ái mẫu thân của chính mình, mẫu thân ngươi có con trai như vậy nhất định thập phần vui mừng!” Trình Vương cười cười, chuẩn cho hắn đi.
Tống Phúc Tin lôi kéo Lục Kiều Ân chạy nhanh tiến đến chỗ Tống Đoàn Viên bên kia.
“Nương!” Tống Phúc Tin hành lễ với Tống Đoàn Viên, đôi mắt lại trộm ngó Thu Mâu Mâu một cái, sắc mặt đỏ lên, hướng tới Thu Mâu Mâu nhếch miệng cười.
Sắc mặt Thu Mâu Mâu hồng hồng hướng về Tống Phúc Tin hành lễ: "Nô gia gặp qua Tống Trạng Nguyên!”
“Không cần câu nệ như thế!” Tống Phúc Tin vừa nghe xưng hô của Thu Mâu Mâu đối với hắn, trong lòng vui mừng, nhưng bởi vì người của Thu gia đều ở đây, hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Đi hành lễ với Quốc công phu nhân đi!” Tống Đoàn Viên nói
Tống Phúc Tin gật gật đầu, lôi kéo Lục Kiều Ân tiến lên hành lễ.
Lúc này, Thu Ngọc Thừa từ trong đám người chen vào tới, ôm chặt Tống Phúc Tin cùng Lục Kiều Ân, "Các huynh được lắm, thế nhưng bỏ ta lại đi Khang thành, các ngươi làm huynh đệ như vậy sao?”
Thu Trác Thị hơi hơi có chút không vui, nói: "Thừa nhi, sao con lại tới chậm? Phụ thân con đã trở lại! Hiện giờ con đã là Thám Hoa, cần phải thời khắc chú ý lời nói việc làm của con!”
Thu Ngọc Thừa bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân muốn đệ đi đến trong quân rèn luyện, hôm nay trong quân vừa lúc có việc, liền ra cửa muộn một ít, kết quả đến nơi đây lại chật như nêm cối…… Dù sao, cha cũng đã có Trình Vương đón, cũng không có thời gian nói chuyện cùng chúng ta, đệ đón hai người huynh đệ tốt của đệ là được!”
Lục Kiều Ân vỗ vỗ bả vai Thu Ngọc Thừa.
Trong lòng Thu Trác Thị hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói cái gì, ngước mắt nhìn thấy Thu Kim Hồng tiến đến, lập tức bồi gương mặt tươi cười tiến lên.
Thu Trác Thị hành lễ, Thu Kim Hồng chỉ nhàn nhạt gật đầu liền nhìn về phía Thu Ngọc Thừa nói: "Lát nữa tiến cung, con đi theo vi phụ!”
Thu Ngọc Thừa có chút không tha liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin và Lục Kiều Ân một cái, hắn muốn đi cùng bọn họ.
Thu Trác Thị chạy nhanh kéo Thu Ngọc Thừa: "Nghe cha con nói không!”
Thu Ngọc Thừa chỉ đành gật đầu.
Lúc này, Trình Vương bên kia phái người tới, nói là canh giờ đã đến, muốn mọi người chạy nhanh tiến cung.
Tống Phúc Tin vội vã liếc mắt nhìn Thu Mâu Mâu một cái, cáo từ cùng Tống Đoàn Viên, theo đám người Thu Kim Hồng cùng nhau tiến cung.
Thu Trác Thị nhìn phu quân và con trai của chính mình đứng chung một chỗ, trên mặt tất cả đều là tươi cười, nhưng khi chuyển mắt nhìn thấy Thu Mâu Mâu vẫn luôn nhìn bóng dáng Tống Phúc Tin, ánh mắt lại không vui.