“Tỷ tỷ, huynh ấy có chính miệng bảo đảm không? Một khi đã như vậy, vì sao huynh ấy không cho Tống đại phu tới cửa cầu hôn?” Thu Ngọc Thừa hỏi.
Thu Mâu Mâu cụp mắt xuống.
Nàng lần trước sau khi biết trong nhà muốn nàng gả cho Trình Vương, đã đi đến cầu Dương Lục nói chuyện này cùng Tống Phúc Tin, Tống Phúc Tin đã thề son sắt, bảo đảm sẽ bảo nương tới cửa cầu hôn, nhưng hiện giờ đã lâu như vậy, vẫn không có tin tức.
“Tỷ tỷ, chuyện này tỷ vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi nói sau!” Thu Ngọc thở dài nói, "Cha bên kia, tỷ tạm thời cũng đừng quá kháng cự, rốt cuộc còn có mẫu thân, hiện giờ Thu di nương sắp sinh con, nếu là con trai, mẫu thân sẽ càng khó!”
Thu Mâu Mâu nắm chặt ngón tay.
Từ sau sự tình lần trước Trình Vương hướng Hoàng Thượng cầu chỉ hôn bị gác lại, hơn nữa Thu Mâu Mâu chọc Thu Kim Hồng tức giận, Thu Kim Hồng không thích Thu Trác Thị, liền đi đến trong phòng Thu di nương, Thu di nương lại nẩy mầm trở lại, ở trong nhà tác oai tác phúc, hiện tại Thu Trác Thị sợ nhất đứa trẻ kia là con trai, nếu Thu di nương lại đắc thế, vậy……
“Tỷ tỷ, đệ chỉ nói như vậy, kỳ thật tỷ không cần quá lo lắng, đệ tuy rằng không có trúng Trạng Nguyên, nhưng tốt xấu gì cũng là Thám Hoa, chờ mấy ngày nữa được chức quan, đệ sẽ bảo hộ tỷ tỷ và mẫu thân!”
Ánh mắt Thu Mâu Mâu ướt át, gật gật đầu.
Tống Phúc Tin mơ mơ màng màng mà ngủ một ngày, tới chạng vạng mới tỉnh lại.
Tống Phúc Tin mở mắt, liền thấy Tống Đoàn Viên ngồi bên cạnh, nhưng Tống Đoàn Viên tựa hồ đang ngẩn người, ngay cả hắn đã tỉnh cũng chưa phát giác.
“Nương!” Tống Phúc Tin gọi Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên hoàn hồn, vươn tay tới sờ sờ trán Tống Phúc Tin: "Không nóng, xem ra đã tốt đi?”
“Con sốt sao?” Tống Phúc Tin chỉ nhớ rõ tối hôm qua có chút choáng váng, nhưng đang ở trong cung, hắn liền cố gắng chống đỡ.
“Có thể là do lặn lội đường xa, con dù sao cũng là một văn nhân, thân mình yếu, lại cưỡi ngựa lên đường giống như một võ nhân, quá mệt mỏi!” Tống Đoàn Viên nhớ tới bộ dáng Tống Phúc Tin mặc khôi giáp, không nhịn được hỏi, "Vì sao thời điểm con trở về lại mặc khôi giáp, ta cũng không nhận ra con!”
“Con muốn thể nghiệm một chút sinh hoạt của binh sĩ!” Tống Phúc Tin nói, "Khôi giáp kia thoạt nhìn uy vũ, kỳ thật rất nặng, vừa mới mặc vào con cũng không thể đi đường, những binh sĩ mỗi ngày đều phải ăn mặc khôi giáp kia, ngay cả ăn cơm ngủ cũng không thể cởi ra, đặc biệt là tới ngày mùa hè, bên trong tất cả đều là mồ hôi, thật sự là vất vả!"
Tống Đoàn Viên thập phần vui mừng, Tống Phúc Tin đi trong quân thể nghiệm sinh hoạt, nhưng không chỉ nhìn, là thật sự cùng ăn cùng ngủ, đồng cảm với các binh sĩ.
Nhớ tới bộ dáng kiếp trước Tống Phúc Tin và Lương Vương cấu kết với nhau làm việc xấu, Tống Đoàn Viên thật sự cảm thấy, đời này đã nhặt được một người con trai tốt!
“Nương, hiện giờ nương là huyện chúa, nói là thánh chỉ cũng đã đưa đến trấn Thanh Sơn bên kia, rất nhanh đại ca bọn họ cũng sẽ biết!” Tống Phúc Tin nói, "Huyện chúa chính là vinh quang lớn lao, vương triều Thiên Cơ chúng ta chỉ có một vị huyện chúa là nương!”
Tống Đoàn Viên nói: "Chỉ là vinh quang, lại không có bổng lộc, bỏ thêm cái hư danh còn phải chú ý lời nói việc làm, không bằng làm một đại phu nhỏ thống khoái hơn!”
Ánh mắt Tống Phúc Tin lập loè một chút: "Nương muốn thống khoái như thế nào?”
Tống Đoàn Viên sửng sốt, đột ngột bị Tống Phúc Tin hỏi, tổng không thể nói nàng muốn sinh hoạt của chính mình, muốn gả cho người ta?
Tống Phúc Tin do dự một chút hỏi lại: "Nương có muốn tái giá không?”
Tống Đoàn Viên đang chuẩn bị soạn một lý do trả lời Tống Phúc Tin, Tống Phúc Tin lại hỏi thẳng như thế, làm nàng lập tức không nhịn được, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.