“Hắn khả năng đi gặp Lương Vương, ta thật sự lo lắng!” Tống Đoàn Viên nói.
“Hắn đi gặp Lương Vương, ngươi đi cũng không gặp được hắn, ngươi chờ chút, ta phái người đi!” Kỷ Trường An ra cửa gọi Thẩm Lận tiến đến, phân phó vài câu, Thẩm Lận đang đáp lời, liền thấy Tống Phúc Tin đi đến.
Tống Phúc Tin nhìn thấy Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An, tiến lên hành lễ: "Nương, nương và Kỷ công tử đứng ở trong sân làm gì thế?”
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua Kỷ Trường An nói: "Không có việc gì, ta và Kỷ công tử chỉ thương lượng chút việc. Không phải con ở nhà đọc sách sao? Sao lại đi ra ngoài?”
“Con đọc sách mệt, Lục Kiều Ân tới, hai chúng con liền đi ra ngoài một chút, không có chuyện gì. Nương, không còn chuyện khác thì con đi nghỉ ngơi trước, con hơi mệt!” Tống Phúc Tin chào hỏi, đi về phòng.
Tống Đoàn Viên nhíu mày.
Tống Phúc Tin thật sự cùng Lục Kiều Ân đi dạo?
“Hiện tại đã trở lại, ngươi cũng yên tâm đi?” Kỷ Trường An bất đắc dĩ nói, ý bảo nàng đến trong đình ngồi xuống.
“Có một tin tức tốt nói cho ngươi!” Kỷ Trường An nói, "Ngươi không phải muốn dọn ra ngoài sao, ta đã tìm được tòa nhà cho ngươi, ngày mai là có thể chuyển nhà!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt: "Ngươi tìm tòa nhà cho ta?”
“Đúng vậy, ngươi đã cho ta năm vạn lượng bạc, ta lấy ra số lẻ mua cho ngươi một tòa nhà, đêm nay ngươi thu thập một chút, sáng ngày mai liền chuyển nhà, ngày mai không tồi!”
Kỷ Trường An nói xong, đứng dậy, duỗi người, "Ta muốn ăn canh cá còn có sườn lợn chua ngọt, lát nữa bưng đến phòng sách của ta đi, đúng rồi, thêm cả bánh rán hành nữa, thái nhiều hành một chút!”
Kỷ Trường An chọn đồ ăn xong, nhàn nhã rời đi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nhanh như vậy đã dọn đi rồi? Cái tên Kỷ Trường An này cũng thật nhẫn tâm!
Ban đêm, Giang Long giúp đỡ Tống Đoàn Viên thu thập một chút, nàng dừng một chút, ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên: "Phu nhân, phu nhân thật sự rời đi sao?”
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Người ta đã đuổi chúng ta, không đi chẳng nhẽ ở lại ăn vạ sao?”
Giang Long nghi hoặc nhíu mày, công tử của bọn họ sao đột nhiên lại bỏ được buông tay?
“Giang Long, ngươi về sau có thể đi theo ta hay không? Kỷ Trường An trả cho ngươi tiền công bao nhiêu, ta cho ngươi gấp đôi, ngươi thấy thế nào?” Tống Đoàn Viên tiến lên thương lượng cùng Giang Long.
Giang Long sửng sốt một chút, hỏi: "Phu nhân, công tử cũng chưa bảo nô tỳ trở lại tiêu cục!”
“Ngươi là người của hắn, ta phải dọn đi, nếu cứ như vậy mang ngươi đi, danh không chính ngôn không thuận, cho nên ta hỏi ngươi một chút, ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Giang Long cười cười: "Phu nhân, phu nhân đã suy nghĩ nhiều, nô tỳ chính là chuyên môn tới bảo hộ phu nhân, công tử sẽ không bảo nô tỳ rời đi!”
Tống Đoàn Viên nhìn Giang Long, Giang Long nắm chắc như vậy?
Giang Long cười cười, tiếp tục thu thập hành lý cho Tống Đoàn Viên.
Mười năm trước, dưới cầu Dương Lục, một tiểu cô nương sáu bảy tuổi bị một đám trẻ con đuổi theo đánh, nàng co rúm thân mình, nhìn chuẩn cơ hội, đột nhiên xông lên trước, đẩy đứa trẻ cầm đầu ngã xuống mặt đất.
“Đánh chết ngươi, đứa con gái của phạm nhân giết người!” Đám trẻ la lớn, vây quanh nàng.
Tiểu cô nương bắt được một cục đá trên mặt đất, lập tức hung tợn đặt ở yết hầu đứa trẻ cầm đầu kia: "Cha ta giết người, ta cũng muốn giết người, các ngươi không sợ chết liền tới đây!”
Lúc này trên cầu, một vị thiếu niên quần áo màu xanh lục nhìn tiểu cô nương kia, ngoái đầu nói với Thẩm Lận: "Chính là nàng, mang về, cho người dạy võ công cho nàng!”
Thẩm Lận sửng sốt: "Công tử, không phải công tử không thích dùng nữ thị vệ sao?”
Kỷ Trường An mười sáu tuổi cười nhẹ: "Luôn có một ngày sẽ dùng tới!”