Sáng sớm, Tống Đoàn Viên liền làm bữa ăn sáng cuối cùng cho Kỷ Trường An.
“Đi nhìn xem tòa nhà của ngươi trước đi!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên đẩy chén mì kia nói: "Vẫn nên ăn mì sợi trước đi, mì hải sản, ta bỏ thêm tôm biển hương vị không tồi!”
Kỷ Trường An liền ngồi xuống ăn mì.
Ăn xong chén mì, Kỷ Trường An mang theo Tống Đoàn Viên về phía sau tòa nhà.
“Không phải đi đến tòa nhà của ta sao?” Tống Đoàn Viên hỏi.
“Đi lối đằng sau này càng gần hơn!” Kỷ Trường An nói.
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, khả năng tòa nhà kia ở trong ngõ nhỏ phía sau, vì thế cũng liền gọi Giang Long và Tống Phúc Tin cõng hành lý đi về phía sau.
Sau khi tới hồ sen ở hậu viện, có một mảnh đất trống.
Tống Đoàn Viên vừa đi, vừa nghi hoặc, nàng nhớ rõ bên này là một bức tường, đã dỡ bỏ từ khi nào vậy?
“Vào đi thôi!” Kỷ Trường An đi đến vị trí bức tường trước kia, chỉ chỉ về phía đối diện.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh tiến lên, sau đó mới phát hiện Kỷ Trường An thế nhưng đã đập thông hậu viện và tòa nhà kia, giống như là tòa nhà ở trấn Thanh Sơn, hai nhà trở thành một nhà.
“Đây là tòa nhà ngươi chuẩn bị cho ta?” Tống Đoàn Viên ngẩn ra.
“Đúng vậy, đây chính là tổ trạch của Lễ Bộ thượng thư trước kia, hắn đã cáo lão hồi hương, tòa nhà này liền không dùng dến, vừa lúc mua lại đây làm phủ đệ cho thanh sơn huyện chúa, không tồi đi?” Kỷ Trường An nói, cằm nâng nâng, ý bảo Tống Đoàn Viên đi xem, tham quan một chút.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, nàng muốn rời khỏi Kỷ gia, là bởi vì muốn chặt đứt ý niệm của chính mình, mang theo mấy đứa trẻ Tống gia, chờ sau khi Trình Vương ngồi lên vị trí kia, Tống gia không còn có nguy hiểm, lại sống cuộc đời của chính mìnht, cũng không phải là loại ‘đổi thang không đổi thuốc’ này, tiếp tục dây dưa không rõ với Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên xoay người nói: "Kỷ công tử, ý tốt của ngươi ta lãnh tâm, nhưng tòa nhà này thật sự không thích hợp với chúng ta, hôm nay chúng ta dọn đi khách điếm trước, chậm rãi lại đi tìm tòa nhà khác sau!”
Tống Đoàn Viên nói, ý bảo Tống Phúc Tin cùng Giang Long rời đi.
Kỷ Trường An nhíu mày, vươn cánh tay tới: "Ngươi không thích tòa nhà này sao? Ngươi xem cũng chưa xem!”
Tống Đoàn Viên do dự một chút: "Không phải không thích, là không nghĩ lại phiền toái Kỷ công tử!”
Kỷ Trường An lập tức liền hiểu, không phải không thích tòa nhà này, mà là không muốn ở kề bên hắn!
Kỷ Trường An còn muốn nói cái gì, liền thấy Hách Ly Cung từ phía sau đuổi đến: "Hóa ra các ngươi ở chỗ này, làm hại ta tìm khắp nơi! Sư muội, ngươi không phải muốn tìm một tòa nhà thích hợp sao, tìm được rồi, ở ngay cạnh nhà ta, ta đã mua tới……”
Hách Ly Cung còn chưa có nói xong, liền phát hiện tường viện mở ra, hắn không nhịn được kinh hô một tiếng: "Tổ trạch của Lưu lão gia như thế nào……”
Hách Ly Cung lập tức liền hiểu, hắn liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, do dự một chút, nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Hóa ra Kỷ công tử đã an bài tòa nhà cho ngươi, ta đây……”
“Sư huynh, tòa nhà bên kia của ngươi ta có thể đi qua nhìn xem không?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Hách Ly Cung lại nhìn thoáng qua Kỷ Trường An, gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên nói với Kỷ Trường An: "Đa tạ ý tốt của Kỷ công tử, tòa nhà này ta không thể nhận, ta muốn dọn đi ở gần chỗ sư phụ như vậy cũng có thể học chút y thuật!”
Kỷ Trường An mặt vô biểu tình gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cúi đầu, vội vã rời đi.
Tống Phúc Tin xem hết thảy phát sinh ở trong mắt, trong đầu hắn lại lần nữa hiện ra lời nói của Trình Vương, xem ra Kỷ Trường An đối với nương hắn thật sự có hơi chút quá tốt!
Nhà cũ của nguyên Lễ Bộ thượng thư, người khác không biết, nhưng Tống Phúc Tin đã nghe nói qua.
Lưu lão, Nguyên Lễ Bộ thượng thư, là vị nguyên lão đức cao vọng trọng ba triều, tổ trạch cũng đã có mấy trăm năm lịch sử, Lưu lão tuy rằng cáo lão hồi hương, nhưng hậu bối Lưu gia vẫn còn, không biết vì sao đột nhiên lại bán tòa nhà này.