Ác Lão Bà ( Dịch Full Vip )

Chương 710 - Chương 710. Đổi Thang Mà Không Đổi Thuốc (2/2)

Chương 710. Đổi thang mà không đổi thuốc (2/2) Chương 710. Đổi thang mà không đổi thuốc (2/2)

Tống Phúc Tin đi đến trước mặt Kỷ Trường An nói cảm tạ, xoay người rời đi.

Giang Long do dự một chút, cũng đi theo Tống Đoàn Viên.

Lên xe ngựa, Tống Đoàn Viên không cho chính mình quay đầu nhìn lại Kỷ phủ.

Tống Đoàn Viên không nghĩ lại làm cho chính mình trầm luân xuống, hơn nữa Kỷ Trường An đã giúp nàng rất nhiều, vậy là đủ rồi, nếu còn giúp nữa, nàng sợ trả không nổi.

Xe ngựa rời đi Kỷ phủ, vừa lúc trải qua tòa nhà kia, phía trên tòa nhà, năm chữ to《 phủ Thanh Sơn huyện chúa 》chọc vào đôi mắt người.

Tống Đoàn Viên nhìn năm chữ to kia, nắm chặt cửa sổ xe, sau đó kéo màn che xuống, không xem nữa.

“Phu nhân, chúng ta thật sự không ở gần công tử sao?” Giang Long hỏi, "Phu nhân ở gần một chút, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!”

“Tống gia chúng ta đã thực phiền toái Kỷ công tử, ân tình của Kỷ công tử chúng ta sẽ không quên, mặc kệ tới khi nào, nếu Kỷ công tử cần hỗ trợ, Tống gia chúng ta đạo nghĩa không thể chối từ, Phúc Tin, con cần phải nhớ kỹ điểm này!” Tống Đoàn Viên nói.

Tống Phúc Tin vội vàng gật đầu.

“Về sau vẫn nên bớt phiền toái một chút đi, rốt cuộc mọi người đều có sinh hoạt của riêng mình!” Tống Đoàn Viên thấp giọng nói.

Giang Long chỉ đành thở dài.

Hách Ly Cung ở phía trước đánh xe, nhìn phủ đệ Thanh Sơn huyện chúa khí phái kia, hơi hơi nhíu mày.

Tòa nhà kia của hắn so với toà nhà khí phái này của Lưu gia……

Hách Ly Cung mua một tòa nhà nhỏ gần Hách gia, cửa chỉ có hai cánh màu đen, cửa có chín bậc thang, mở cửa là một con đường đi hẹp hẹp, đi vài chục bước vào trong, mới là một tòa nhà, phía trước có bốn gian phòng, bên trong là một sân, còn có sân sau.

Hách Ly Cung đứng ở cửa có chút ngại ngùng nói: "Không khí phái bằng toà nhà của Lưu gia!”

Tống Đoàn Viên vội nói: "Chúng ta chỉ có ba người, muốn tòa nhà khí phái như vậy làm gì? Toà nhà này đủ ở rồi!”

Tống Phúc Tin cũng tiến lên nói cảm tạ.

Hách Ly Cung sau đó mới vui mừng, mang theo Tống Đoàn Viên đi vào cửa.

Thẩm Lận đi đến sân sau, liền thấy Kỷ Trường An đang nhìn chỗ tường vừa mới đả thông kia ngây người.

“Công tử, làm sao vậy, Tống đại phu không thích tòa nhà này sao?” Thẩm Lận hỏi.

“Không phải, nàng không nghĩ lại có liên lụy với ta!” Kỷ Trường An nói.

Thẩm Lận sửng sốt: "Vì sao?”

Kỷ Trường An lắc đầu.

“Tống đại phu này có phải qua cầu rút ván hay không? Nàng cho rằng một huyện chúa nho nhỏ, con trai nàng là một Trạng Nguyên nho nhỏ, liền có thể dừng chân ở Thiên Thành? Một chân đá văng công tử? Thật là quá vong ân phụ nghĩa!” Thẩm Lận giọng căm hận nói.

“Nàng chỉ là không nghĩ lại phiền toái ta mà thôi!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói, "Trước kia nàng ở bên cạnh ta, nấu cơm cho ta, cũng là do bị ta bức bách, hiện giờ nàng được ban thưởng, cánh đã cứng, tự nhiên không muốn lại bị ta hiếp bức!”

“Hiếp bức? Công tử đối với Tống gia tốt bao nhiêu, người Tống gia thật sự không biết sao? Công tử, công tử cứ cam tâm bị người đạp như vậy?” Thẩm Lận tức giận đến quai hàm đều run run.

“Thẩm Lận!” Kỷ Trường An nhíu mày, "Nàng cũng có khó xử của chính mình!”

Thẩm Lận nhíu mày: "Khó xử? Tâm ý của Công tử đã biểu đạt rõ ràng đến như vậy, nếu nàng biết còn giả ngu, rõ ràng chính là trong lòng không có công tử!”

Kỷ Trường An sửng sốt: "Ngươi nói cái gì? Nàng sao có thể biết tâm ý của ta?”

Kỷ Trường An lập tức nhớ tới phong thư bị Thẩm Lận gửi đi kia, ánh mắt hắn tối sầm lại tiến lên hỏi: "Lá thư kia rốt cuộc đã viết cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment