Kỷ Trường An đã từng đuổi theo hỏi qua Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên nói chỉ là vấn an đơn giản, chẳng lẽ còn viết cái gì khác?
Thẩm Lận nói: "Là một đoạn thơ 'kiêm gia' mà công tử thích nhất, Tống đại phu nếu không phải đồ ngốc, hẳn là đã hiểu tâm ý của công tử, nhưng lâu như vậy tới nay, Tống đại phu đều giả bộ hồ đồ, có lẽ trong lòng thật sự không có công tử!”
Kỷ Trường An nhíu mày, hận không thể đấm đầu Thẩm Lận, nếu hắn ta sớm nói là bài 《 kiêm gia 》kia, hắn sẽ chuẩn bị tốt một bộ lý do thoái thác khác, ít nhất không thể làm Tống Đoàn Viên cảm thấy hắn không thích nàng, hiện giờ……
Hiện giờ người đã đi rồi, nói cái gì cũng đều là vô nghĩa!
“Ngươi đi đi, chạy nhanh đi, chậm một bước nữa ta sẽ không nhịn được muốn đánh ngươi!” Kỷ Trường An giọng căm hận nói.
Thẩm Lận còn không phục: "Công tử, thuộc hạ chỉ là giúp công tử hiểu rõ, không cần phó thác tình cảm sai chỗ, nhiều năm như vậy……: "
Kỷ Trường An lập tức vươn cánh tay tới, Thẩm Lận chạy nhanh đỡ được, thấp giọng nói: "Công tử, kỳ thật còn có chính sự chưa nói……”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!” Kỷ Trường An tức giận nói.
“Xu Sắt cũng không có trở lại Xu quốc, mà là biến mất ở trong một thị trấn cách Thiên Thành không xa, khả năng đang ẩn nấp!” Thẩm Lận nói.
“Tin tức nhận được khi nào?” Ánh mắt Kỷ Trường An tối sầm lại.
“Ba ngày trước!” Thẩm Lận nói,"Triệt binh khỏi Khang thành khả năng chỉ là một cái cờ hiệu!”
Kỷ Trường An nhíu mày, thấp giọng nói: "Đưa Điền Thất tới đây!”
Thẩm Lận sửng sốt một chút: "Công tử định……”
“Trận chiến tranh này đã chết nhiều người như vậy, còn có những người thôn bệnh hủi, đều là bởi vì hắn mà chết, nếu chính hắn tự tìm chết, vậy không trách chúng ta được!” Kỷ Trường An nói.
Thẩm Lận gật gật đầu: "Rõ!”
Ba ngày sau, trong một trấn nhỏ cách Thiên Thành hai trăm dặm, Xu Sắt gắt gao chờ đợi.
“Thái Tử điện hạ, người đã trở lại!” Hắc Ba tiến vào bẩm báo.
Xu Sắt gật gật đầu, Hắc Ba mang người tiến vào.
Tiến vào chính là một nam nhân mặc áo quần ngắn, độ tầm hai mươi tuổi, thấp thỏm liếc mắt nhìn Xu Sắt một cái.
“Người này tên là Diêu thiên, là người của Kỷ phủ, lai lịch của nữ nhân kia, Diêu Thiên này biết hết!” Hắc Ba nói.
Diêu Thiên ngẩng đầu cười cười: "Vị đại gia này, Tống Đoàn Viên kia vốn dĩ chính là một bà tử ở nông thôn, nấu cơm ăn rất ngon, bởi vì nàng tới, đã cướp mất việc của nương ta!”
Ánh mắt Xu Sắt tối sầm lại: "Bà tử nấu cơm? Chỉ là một bà tử nấu cơm?”
“Không không không, nàng cũng biết y thuật, nghe người ta nói là, quê nhà nàng ở trấn Thanh Sơn bên kia lần này bùng nổ ôn dịch, Kỷ công tử còn phái riêng một đoàn xe vận chuyển lương thực và dược liệu tiến đến giúp đỡ nàng thống trị ôn dịch, giúp nàng đạt được danh hiệu Tống nương nương, hiện giờ đã được Hoàng Thượng phong làm Thanh Sơn huyện chúa!” Diêu thiên nói.
“Giỏi cho một cái Thanh Sơn huyện chúa!” Xu Sắt lạnh lùng nhếch môi, trong đầu dần hiện ra bộ dáng nữ nhân, bộ dáng như vậy, thủ đoạn như vậy, thắng qua bất luận một nữ tử Xu quốc nào!
“Vị đại gia này, ngài đừng nhìn Tống Đoàn Viên trẻ như vậy, kỳ thật rất lớn tuổi, đã có một đống con trai con gái, ngay cả cháu gái cũng đã có!” Diêu Thiên lại thêm vài câu,"Lúc trước nàng ta nấu cơm cùng nương ta, ta đã từng gặp qua nàng, lúc ấy nàng không gầy như vậy, béo lùn chắc nịch, giống một cục bột đang ủ, sau này gầy đi liền trở nên xinh đẹp, kết quả mê hoặc Kỷ công tử, nghe nói đi nơi nào cũng mang nàng theo!”
Mẫu thân của Diêu Thiên chính là Diêu bà tử trước kia nấu cơm cùng Tống Đoàn Viên, sau này Diêu bà tử muốn về nhà dưỡng lão, Kỷ Trường An cũng liền đáp ứng, ai ngờ đến lại bị Diêu thiên hiểu lầm là Tống Đoàn Viên chiếm công việc của Diêu bà tử, vẫn luôn ghi hận trong lòng.