Điền Thất nhìn Xu Sắt nói: "Không cần vội, ngươi là người thứ nhất, những người đó sẽ một đám đi xuống!”
Xu Sắt chuyển mắt nhìn về phía Kỷ Trường An: "Dạ Phách, chúng ta có thể hợp tác!”
Kỷ Trường An căn bản không có cho hắn cơ hội vô nghĩa, chỉ lạnh băng vung tay lên, càng nhiều cây đuốc ném tới doanh địa.
Binh sĩ Xu quốc bị trâu đánh ngã, lều vải lại bốc cháy, trong doanh địa là một mảnh biển lửa.
Bốn phía của Xu Sắt cũng đều là biển lửa, hắn muốn chạy trốn, Điền Thất và Điền Vượng Vượng liền nhảy xuống, cùng huyết chiến với Xu Sắt.
Kỷ Trường An đứng ở phía trên núi đá, mặt vô biểu tình nhìn, y phục đen, tóc dài, ngọn tóc rũ ở trong ánh sáng chớp loé giống như sa tanh huyễn hắc, khuôn mặt trắng ngọc ở dưới ánh lửa càng nổi bật, lông mi giống như cánh bướm, theo động tác rũ mắt của hắn hơi hơi phồng lên, vỗ cánh sắp bay.
Hỏa hoa từ trên lều vải bay về phía không trung, thế giới một mảnh lửa đỏ.
Thảm thiết như vậy, huyết tinh dơ bẩn như vậy, tựa như màu đen của bộ quần áo Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên dọn vào tòa nhà Hách Ly Cung chuẩn bị không lâu, liền thu được thư từ quê quán gởi đến, Tống Phúc Quý muốn mang theo Vương Ngọc Lan bọn họ đến Thiên Thành.
Tống Đoàn Viên nhớ rõ kiếp trước sau khi Tống Phúc Tin trúng Trạng Nguyên, Tống Phúc Quý cũng đã tới một lần, một lần kia hắn thậm chí còn đưa cả quả phụ nhân tình cùng đến, muốn Tống Phúc Tin đặt mua cho hắn một cửa hàng ở trong thành, muốn tới Thiên Thành sống, cuối cùng bị Tống Phúc Tin đuổi đi.
Tống Đoàn Viên do dự một chút, không biết trả lời thư này như thế nào.
Hiện giờ chức quan của Tống Phúc Tin còn chưa có xuống dưới, Tống Đoàn Viên thật sự không có tâm tư hầu hạ đám người Tống Phúc Quý.
Không đợi Tống Đoàn Viên hồi âm, liền lại nhận được một phong thơ của Tống Phúc Quý, nói là đã xuất phát, đi theo Chu đại phu tới, Chu đại phu vừa lúc muốn tới Thiên Thành tìm Chu trưởng quán bàn việc.
Tống Đoàn Viên tính tính ngày, lúc nhận được thư đã là bảy tám ngày, phỏng chừng đám người Tống Phúc Quý đã sắp tới.
Tống Đoàn Viên mỗi ngày đều đi đến cửa thành chờ nửa canh giờ, không đợi được lại đi y quán.
Mỗi lần đi y quán, Tống Đoàn Viên tổng hội cố ý vô tình vòng đi qua trước cửa Kỷ phủ, nhưng sau khi nàng chuyển nhà đi, Kỷ phủ vẫn luôn đóng cửa gắt gao, không thấy mở ra.
Một ngày này, Tống Đoàn Viên ở cửa thành đợi nửa ngày không thấy thân ảnh của đám người Tống Phúc Quý, liền lại chuyển đi ngang qua Kỷ phủ, lần này, nàng do dự một chút, sau đó liền tiến lên gõ cửa.
Người đi ra mở cửa chính là quản gia trong phủ, hắn nhìn thoáng qua Tống Đoàn Viên, thần sắc nhàn nhạt, hỏi: "Thanh Sơn huyện chúa có gì phân phó?”
Tống Đoàn Viên nói: "Quản gia không cần khách khí, ngươi cứ gọi ta là Tống đại phu được rồi, ta muốn hỏi quản gia, Kỷ công tử có ở trong phủ không?”
Quản gia gật đầu: "Ở, nhưng thân mình của công tử nhà chúng ta không thoải mái, không muốn gặp khách!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: "Không thoải mái? Làm sao vậy? Sao không nghe Hách thần y và Chu trưởng quán nhắc tới?”
Kỷ Trường An nếu không muốn để nàng nhìn bệnh, cũng có thể tìm Hách lão nhân cùng Chu Cảnh Thiên, vì sao cũng không nghe bọn họ nhắc tới.
“Thanh Sơn huyện chúa trong lòng còn có công tử nhà chúng ta sao? Huyện chúa vội như vậy, sợ là cũng không rảnh lo công tử nhà chúng ta đi?” Quản gia nhàn nhạt nói.
Tống Đoàn Viên cười nói: "Quản gia nói cái gì vậy, tuy rằng ta không ở nơi này, nhưng Kỷ công tử đã giúp Tống gia chúng ta nhiều như vậy, ta đều ghi tạc trong lòng, thân thể của Kỷ công tử có vấn đề gì, ta tự nhiên là quan tâm!”
Tống Đoàn Viên nói, muốn đi vào bên trong.
Quản gia chạy nhanh vươn tay tới ngăn Tống Đoàn Viên lại: "Tống đại phu, hiện tại công tử nhà chúng ta thật sự ai cũng không muốn thấy, ý tốt của ngài lão nô sẽ chuyển cáo đến công tử!”