Tống Đoàn Viên ngước mắt hỏi: "Không phải nói thân thể không thoải mái sao? Có phải lại ăn bậy hay không? Ta đi xem!”
Quản gia lắc đầu: "Không phải, công tử nhà chúng ta nói không gặp, vậy tức là không gặp, ai tới cũng không gặp, cho nên……”
“Ngay cả bổn vương cũng không gặp sao?” Đột nhiên, phía sau Tống Đoàn Viên vang lên âm thanh Trình Vương.
Tống Đoàn Viên ngoái đầu nhìn lại, hướng tới Trình Vương hành lễ.
Ánh mắt quản gia tối sầm lại, chạy nhanh tiến lên hành lễ, "Trình Vương điện hạ, điện hạ lại tới nữa sao?”
Lại tới? Tống Đoàn Viên nghi hoặc nhíu mày.
“Bổn vương mấy ngày nay không có nhìn thấy Thập Nhất, thật sự là quá mức tưởng niệm!” Trình Vương nhàn nhạt nói, "Ngươi trước đó nói Thập Nhất bị phong hàn, sợ lây cho bổn vương, đang để đại phu trị liệu, hiện giờ ngay cả danh y như Thanh Sơn huyện chúa cũng bị ngăn cản ở ngoài cửa, không biết Thập Nhất đã tìm vị đại phu nào khám bệnh?”
Sắc mặt quản gia có chút cứng đờ, thấp giọng nói: "Vương gia, trong phủ đã mời đại phu ở bên ngoài!”
“Vì sao không cần Thanh Sơn huyện chúa? Hoặc là Hách thần y, Chu trưởng quán?” Trình Vương nghi hoặc hỏi.
Quản gia muốn nói lại thôi.
“Nếu ngươi không thể trả lời, liền không cần ngăn cản bổn vương, nếu không, bổn vương sẽ không niệm giao tình trước kia với Thập Nhất, lần này sẽ không khách khí!” Trình Vương trầm giọng nói, liền phải mang theo người xông vào trong.
Quản gia nắm chặt tay, lại lần nữa ngăn cản Trình Vương.
“Trình Vương điện hạ, xin điện hạ đừng khó xử lão nô, công tử nói, mấy ngày nay công tử không nghĩ gặp ai, mong Trình Vương điện hạ không cần khó xử lão nô!” Quản gia trầm giọng nói.
Trình Vương vẫy vẫy tay, liền có hai gã thị vệ tiến lên, muốn đẩy quản gia ra, không nghĩ tới đẩy một phen, quản gia thế nhưng không chút sứt mẻ.
Ánh mắt Trình Vương tối sầm lại: "Không thể tưởng được quản gia thế nhưng lại là cao thủ võ công!”
Quản gia trầm giọng nói: "Lão nô không tính là cao thủ võ công, chỉ biết một ít công phu mèo quào, rốt cuộc Kỷ gia cũng là phú thương đứng đầu vương triều Thiên Cơ, quản gia như lão nô còn phải phụ trách trông nhà trông cửa, nếu không biết chút võ công, Kỷ gia không phải sẽ bị bọn đạo chích dọn hết sao?”
Trình Vương lạnh giọng hỏi: "Ngươi cũng biết võ công của ngươi là dùng để trông nhà trông cửa, vậy sao ngươi dám ngăn cản bổn vương?”
Quản gia ôm quyền: "Trình Vương điện hạ, lão nô là người công tử nuôi, chỉ nghe lệnh công tử, mong Trình Vương điện hạ bao dung!”
Tống Đoàn Viên mắt thấy quản gia đã sắp nổi lên xung đột cùng Trình Vương, lập tức tiến lên nói: "Trình Vương, kỳ thật việc này đều là do thần, mong vương gia không cần khó xử Kỷ quản gia!”
Trình Vương nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Vì sao trách ngươi?”
“Kỷ công tử một đường tới nay, đối với Tống gia thập phần chiếu cố, thần nhận được ban thưởng, được phong thành huyện chúa, vốn hẳn nên cảm tạ Kỷ công tử, nhưng bởi vì một ít lời đồn đãi, thần sợ ảnh hưởng đến thanh danh của chính mình, liền nói một ít lời không dễ nghe, dọn ra khỏi Kỷ phủ, mấy ngày trước đây Kỷ công tử nói là thân mình không thoải mái, thần cho rằng Kỷ công tử là gạt thần tới nấu cơm, còn coi thần như bà tử sai sử, trong lòng thần không muốn, nên đã không có tới, xem ra là do thần đã chậm trễ bệnh tình của Kỷ công tử!” Tống Đoàn Viên đầy mặt áy náy nói.
Trình Vương nhíu mày, hắn vừa rồi nhìn thấy thái độ của quản gia đối với Tống Đoàn Viên lạnh nhạt, xem ra Tống Đoàn Viên hẳn là không có nói dối
Chỉ là Kỷ Thập Nhất luôn luôn vân đạm phong khinh, thế nhưng bởi vì Tống Đoàn Viên mà tức giận đến đóng cửa không ra……Trong lòng Trình Vương cười lạnh, xem ra hắn không có đoán sai, thái độ của Kỷ Thập Nhất đích xác đối với Tống Đoàn Viên không giống nhau.
Tống Đoàn Viên nhân cơ hội liếc mắt nhìn Kỷ quản gia một cái.
Kỷ quản gia lập tức ngầm hiểu, thấp giọng nói: "Huyện chúa biết là tốt rồi, huyện chúa và Trạng Nguyên hiện giờ đã kiên cường, nhưng vẫn không cần quên ân cũ mới được!”