Khóe môi Kỷ Trường An run run một chút, Tống Đoàn Viên này, đây là nhân cơ hội bố trí hắn sao?
“Thực liệu? Chính là đồ ăn trước kia ngươi làm cho bổn vương, một bên coi như thức ăn một bên có thể làm dược liệu?” Trình Vương hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: "Đúng vậy!”
“Thì ra là thế, nếu như vậy, vậy thật là Tống huyện chúa không đúng rồi, rõ ràng biết thân mình của Thập Nhất không tốt, không rời được ngươi, ngươi còn đi quyết tuyệt như thế, ngươi đừng quên, lúc ấy dược liệu và lương thực ngươi dùng ở trấn Thanh Sơn đều là Thập Nhất vận chuyển đến cho ngươi, không có hắn, ngươi cũng không có được phong hào huyện chúa này!” Trình Vương nói.
Tống Đoàn Viên ngẩn ra, Trình Vương như thế nào cái gì cũng biết vậy? Ngay cả Kỷ Trường An vận chuyển lương thực và dược liệu cho nàng cũng biết!
“Trình Vương điện hạ, tiền dược liệu và lương thực thần phụ đều đã trả lại cho Kỷ công tử, không tin ngài hỏi Kỷ công tử xem!” Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn về phía Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
“Kỷ công tử, ta chính là sợ người ta nói ta chiếm tiện nghi của ngươi, năm vạn lượng bạc tiền thưởng kia, ta đều cho ngươi, đúng không?” Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi.
Kỷ Trường An vẫn không chịu trả lời.
Trình Vương bất đắc dĩ cười nói: "Xem ra lần này ngươi đã thật sự làm tổn thương tâm của Thập Nhất!”
Tống Đoàn Viên vội nói: "Ta nhìn bệnh cho Kỷ công tử, xem như bồi tội đi!”
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên xem mạch.
Mạch đập của Kỷ Trường An thực bình thường, Tống Đoàn Viên cũng yên tâm, nhưng trên mặt lại tỏ ra thập phần lo lắng, thấp giọng nói: "Công tử đây là bệnh cũ tái phát, ta đi sắc thuốc cho công tử, thuận tiện nấu canh cá cho công tử!”
Kỷ Trường An nghiêng thân mình đưa lưng về phía Tống Đoàn Viên vẫn không chịu nói chuyện.
Tống Đoàn Viên trước khi đi liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái, xem ra thật nên trao tặng giải Oscar cho Kỷ Trường An, suất diễn giỏi như vậy!
Chỉ là Kỷ Trường An mấy ngày nay trốn tránh Trình Vương, là đi nơi nào?
Trong phòng, Trình Vương không nhịn được cười cười: "Tính tình của ngươi thật lớn, trước kia chưa có thấy ngươi như vậy!”
Kỷ Trường An lạnh giọng nói: "Thiếu nàng, thân mình thần không dễ chịu, hơn nữa cảm thấy bị cô phụ, trong lòng tự nhiên không sảng khoái!”
Trình Vương hỏi: "Vì sao lại là nàng?”
“Bởi vì y thuật của nàng giỏi, trù nghệ tốt, bà tử như vậy không dễ tìm!” Kỷ Trường An nói.
Trình Vương cười cười: "Chỉ là một bà tử?”
Kỷ Trường An chuyển mắt nhìn về phía Trình Vương: "Trình Vương điện hạ đây là có ý gì?”
Trình Vương nhếch miệng cười: "Tống Đoàn Viên cũng là một nữ nhân!”
“Nữ nhân?” Kỷ Trường An nhướng mày, "Thật đúng là một nữ nhân, bằng không một đống con trai con gái kia từ nơi nào tới!”
Trình Vương cười cười: "Thập Nhất ngươi nói chuyện thật là khắc nghiệt!”
“Khắc nghiệt sao? Không phát giác!” Kỷ Trường An nhàn nhạt nói, ánh mắt lại lãnh ám.
Tống Đoàn Viên nấu một chén trung dược tẩm bổ cho Kỷ Trường An, lại nấu canh cá bưng vào, đi tới cửa đúng lúc nghe được Kỷ Trường An nói câu kia.
Con trai con gái…… Tống Đoàn Viên thở dài, xem ra ở trong mắt Kỷ Trường An, nàng sợ rằng thật sự chỉ là một bà tử y thuật giỏi lại nấu cơm ngon rất khó tìm được mà thôi!
Tống Đoàn Viên ngơ ngẩn, có chút đau lòng cho tâm tư của chính mình.
Trước kia ở hiện đại, đừng nói đến yêu đương, chỉ mỗi việc còn sống đã là xa xỉ rồi, hiện giờ thật vất vả mới thích một người, lại bởi vì thân phận mà cách trở.
Ở hiện đại, người có con trai con gái giống như Tống Đoàn Viên đều rất khó gả chồng, càng đừng nói cổ đại này, một câu không giữ phụ đạo cũng đủ rồi, nàng có được một thân thể khỏe mạnh, còn muốn nhiều hơn, trời cao sẽ không đối tốt với nàng như vậy nữa!
Tống Đoàn Viên gõ gõ cửa, cúi đầu bưng trung dược và canh cá đi vào.
“Uống canh cá trước đi, ăn một chút đồ lót lót bụng xong hẵng uống dược!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An thấy nàng tiến vào, ánh mắt lập loè một chút, lời vừa mới nói, Tống Đoàn Viên sẽ không nghe được chứ?