Trong lòng Kỷ Trường An bực bội, nhìn thoáng qua Trình Vương: "Trình Vương điện hạ, muốn cùng nhau ăn một chút hay không?”
Trình Vương cười cười, biết Kỷ Trường An đây là hạ lệnh trục khách, cũng liền nói nói: "Không cần, bổn vương không thích uống canh cá, ngươi chậm rãi hưởng thụ đi!”
Trình Vương đứng dậy, đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt gật đầu cung tiễn Trình Vương.
Đại Sơn đưa Trình Vương đi ra ngoài.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng Trình Vương nữa, Tống Đoàn Viên sau đó mới múc canh cá cho Kỷ Trường An.
“Vừa rồi ta trình diễn không tồi chứ?” Trong lòng Kỷ Trường An lo lắng Tống Đoàn Viên nghe được những lời hắn nói, chạy nhanh tiến lên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Tống Đoàn Viên cúi đầu múc canh, nhàn nhạt nói: "Không tồi, nếu không phải bắt mạch biết thân mình ngươi không có khác thường, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự bị bệnh!”
Kỷ Trường An cười cười: "Ta chính là sợ ngươi lo lắng cho nên mới không có khống chế mạch đập của chính mình!”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn hắn: "Ý của ngươi là, ngươi cũng có thể giả bệnh?”
Nhớ tới bệnh trạng có chút kỳ quặc trước kia, Tống Đoàn Viên nhíu mày: "Ngươi biết võ công, nên có thể điều tiết mạch đập, bế khí?”
Kỷ Trường An vội nói: "Ta luyện tập chính là ngoại công, không có nội lực, không thể!”
Tống Đoàn Viên hừ lạnh một tiếng, không thể mới là lạ, xem ra trước kia nàng đã bị lừa!
“Mau uống canh cá đi, dược này nếu ngươi nguyện ý uống thì uống lên, cũng chỉ là tẩm bổ, không uống cũng không sao. Là dược sẽ có ba phần độc!” Tống Đoàn Viên nói.
Kỷ Trường An nhìn nàng: "Ngươi không hỏi xem mấy ngày vừa rồi ta đã đi nơi nào sao?”
Tống Đoàn Viên lắc đầu: "Nếu ngươi chịu nói tự nhiên sẽ nói!”
Huống hồ nàng ở trong lòng hắn chỉ là một bà tử nấu cơm tương đối khó tìm được mà thôi, cũng đúng, trước kia rất nhiều chuyện hắn không nói cho nàng, một chủ nhân dong dài với một bà tử nấu cơm làm gì?
Là chính nàng không có tự hiểu vị trí của chính mình, còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người là bằng hữu, thậm chí còn ảo tưởng có lẽ Kỷ Trường An có một chút thích nàng, chỉ là bởi vì thân phận của nàng……
Tống Đoàn Viên càng nghĩ càng ủ rũ, đứng dậy nói: "Ta hiện giờ là huyện chúa, không phải người trong phủ ngươi, chén đũa ta liền không thu thập, ta cáo từ trước!”
Kỷ Trường An sửng sốt, thấy nàng mặt ngoài không có nói gì, nhưng trong ánh mắt kia tựa hồ như phun hỏa, hắn liền biết Tống Đoàn Viên nhất định đã nghe được lời hắn nói với Trình Vương, vội nói: "Những lời vừa rồi ta nói với Trình Vương chỉ là làm hắn an tâm, ngươi đừng để ở trong lòng!”
Tống Đoàn Viên rũ mắt nói: "Ta không có nghe thấy ngươi nói gì với Trình Vương, tự nhiên sẽ không để trong lòng!”
Tống Đoàn Viên nói xong, xoay người rời đi.
Kỷ Trường An ngơ ngẩn nhìn bóng dáng nữ nhân, thở dài.
Cung yến đêm đó, Trình Vương tìm một cơ hội, gọi Tống Phúc Tin đi hậu hoa viên.
Kỷ Trường An nhìn thấy, cũng liền đi theo, trốn trong chỗ tối.
Trình Vương nói mấy câu với Tống Phúc Tin, tuy rằng cách xa nghe không rõ ràng, nhưng Kỷ Trường An vẫn đoán được nội dung nói chuyện hẳn là có quan hệ với Tống Đoàn Viên.
Ngày ấy ở phía trên yến hội, Hách lão nhân hướng Hoàng Thượng tranh công cho Tống Đoàn Viên, Trình Vương là người đánh phụ trợ.
Hiện tại Kỷ Trường An hoài nghi Trình Vương đã chú ý tới tình cảm của hắn đối với Tống Đoàn Viên.
Cho nên gần đây hắn không thể lại lộ ra dấu vết.
Hiện tại ngẫm lại, Tống Đoàn Viên dọn đi, cũng là chủ ý không tồi, ít nhất tạm thời có thể tiêu trừ một chút nghi ngờ của Trình Vương và Tống Phúc Tin.
Kỷ Trường An thở dài, cụp mắt xuống.
Trở về trên xe ngựa, Trình Vương chau mày.
Chẳng lẽ là hắn đã suy nghĩ nhiều? Kỷ Trường An thật sự chỉ coi Tống Đoàn Viên như một bà tử nấu cơm? Nếu hai người có tình cảm như vậy, sao sẽ ở sau khi Tống Đoàn Viên thăng lên huyện chúa liền nháo đến không thoải mái như thế?