Tống Đoàn Viên lập tức liền thanh tỉnh, khoác thêm kiện áo ngoài hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Hôm qua con đi tìm Thu Ngọc Thừa, Thu Ngọc Thừa lúc đầu cũng thấy là nương suy nghĩ nhiều, nhưng không chịu nổi con cầu khẩn, cuối cùng đi ra ngoài quân hỏi một chút, hóa ra cách Thiên Thành một trăm dặm, chỗ núi Thái Hành bên kia, đích xác có một nhóm kẻ cắp, một tháng trước, trong quân còn đi quét sạch, nói là còn dư lại mấy kẻ đang lẩn trốn chưa có bắt được. Hôm qua con cùng Ngọc Thừa ở trong quân tra xét hồi lâu, mới hỏi được vị trí cụ thể của sơn tặc, thật sự ở trên đường đại ca bọn họ đi tới!” Tống Phúc Tin do dự một chút hỏi, "Nương, Phúc Truyền không phải thật sự bị sơn tặc bắt được chứ?”
Trong lòng Tống Đoàn Viên căng thẳng, chẳng lẽ Tống Phúc Truyền tránh thoát được Chu chưởng quầy đậu phụ phường, lại không có tránh thoát được sơn tặc núi Thái Hành này?
Tống Đoàn Viên vội vàng đi ra ngoài, lại nói với Tống Phúc Tin: "Con bận việc cả đêm, nghỉ ngơi trước một chút đi, ta mang theo Điền Thất bọn họ đi tìm đệ đệ con!”
Tống Phúc Tin vội nói: "Nương, sao nương đi tìm được, kia chính là sơn tặc, vạn nhất có sai lầm gì……”
“Không phải nói là đã bị quét sạch không còn dư lại mấy người sao? Giang Long biết võ công, đúng rồi, lại kêu cả Nhị Nhân, mấy người đi, sẽ không có việc gì!” Tống Đoàn Viên thở dài, "Dù có việc gì cũng phải đi, đó là đệ đệ con!”
Tống Phúc Tin vội nói: "Hay là như vầy đi, con hiện tại liền đi tìm Thu Ngọc Thừa, hướng hắn mượn ít binh lính, con rất nhanh sẽ chạy tới nơi!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, cùng Tống Phúc Tin ước định xong thời gian, vội vã đi đến hậu viện.
Giang Long gọi Nhị Nhân, Điền Thất, Điền Vượng Vượng, tổng cộng năm người, chuẩn bị ra cửa.
“Nương, nương đây là muốn đi đâu?” Tống Phúc Quý cả đêm không ngủ ngon, sáng sớm đã tỉnh, nhàn rỗi không có việc gì ở trong nhà dạo quanh, vừa lúc nhìn thấy Tống Đoàn Viên mang theo bốn người chuẩn bị ra cửa.
“Tìm đệ đệ con!” Tống Đoàn Viên đối với Tống Phúc Quý không còn tức giận.
Tống Phúc Quý hỏi: "Nghe được tin tức của Phúc Truyền sao?”
“Khả năng đi!” Tống Đoàn Viên không muốn nhiều lời, mang theo người đi ra ngoài.
“Nương, con cũng đi!” Tống Phúc Quý vội vàng đuổi theo, "Đệ ấy muốn đi trước, con hẳn nên ngăn cản, rốt cuộc trời xa đất lạ, đều là con sai!”
Tống Đoàn Viên không nói chuyện.
Tống Phúc Quý ngại ngùng đi đằng sau.
Trịnh xa phu chờ ở bên ngoài.
Tống Đoàn Viên tiến lên nói: "Trịnh đại ca, không phải đã bảongươi trở lại Kỷ phủ sao? Sao ngươi lại tới nữa?”
Đã nhiều ngày, Trịnh xa phu đúng hạn chờ ở bên ngoài tòa nhà.
“Công tử nhà chúng ta phân phó, nói tiểu nhân là xa phu của phu nhân, tự nhiên muốn chờ phu nhân dùng xe."
Trịnh xa phu nói.
Tống Đoàn Viên chỉ đành nói: "Vậy phiền toái Trịnh đại ca kéo chúng ta đi núi Thái Hành!”
Trịnh xa phu chạy nhanh đáp lời.
Vừa lúc người nhiều, một chiếc xe ngựa không kéo hết, Tống Phúc Quý cũng đánh xe ngựa, đoàn người ra khỏi Thiên Thành.
Giờ phút này trong trại giữa sườn núi Thái Hành, Tống Phúc Truyền bị trói tay chân, miệng bị nhét vải rách, nhìn mấy tên thổ phỉ thu thập căn nhà bị hư hao.
“Ưm ưm……” Tống Phúc Truyền giãy giụa vài cái.
“Diệu ca, tiểu tử này không thành thật!” Một tiểu lâu la mười ba tuổi mặc quần áo đầy mụn vá, dùng khăn quấn đầu, chỉ về Tống Phúc Truyền cáo trạng với đầu lĩnh đám thổ phỉ.
Trần Diệu Thế nhíu mày, liếc mắt nhìn Tống Phúc Truyền một cái, tiến lên rút vải rách trong miệng Tống Phúc Truyền ra nói: "Tiểu tử, muốn chết sao?”
Tống Phúc Truyền vội nói: "Các ngươi muốn cái gì nương ta đều có thể cho các ngươi, nương ta là huyện chúa mà Hoàng Thượng mới phong, nhị ca ta vừa mới cao trúng Trạng Nguyên, nếu các ngươi đòi tiền, ta viết một phong thơ đi Thiên Thành, sẽ có người đưa tiền tới cho các ngươi! Con la kia nếu các ngươi thích ăn, thì cứ ăn đi, ta cũng sẽ không so đo, nhưng nhất định đừng giết ta là được!”