Trần Diệu Thế cười lạnh một tiếng: "Nha, nhìn ăn mặc không ra sao, cưỡi con la quèn, hóa ra người ta là xuất thân quan lại sao?”
“Nhà ta cũng không phải quan lại, nhưng nương ta vừa mới được Hoàng Thượng ban thưởng, có rất nhiều tiền, ngươi giết ta cũng vô dụng, tiền cũng không lấy được, đúng không? Ta thấy nơi này của ngươi bị người ta phá hủy, rất cần tiền, có tiền, đến lúc đó muốn gì mà không có? Cùng lắm thì làm lại từ đầu, lại là một hảo hán!”
Trần Diệu Thế nhìn thoáng qua Tống Phúc Truyền, không nhịn được nhếch miệng cười: "Ngươi tiểu tử này nói chuyện cũng rất giỏi, ta hỏi ngươi, ngươi đã từng đọc sách đúng không?”
Tống Phúc Truyền vội vàng gật đầu: "Ta mấy năm nay vẫn luôn đọc sách, ngươi ngẫm lại coi, nhị ca ta là Trạng Nguyên lang năm nay, cha ta là tú tài, tuy rằng ta đọc sách không có giỏi như cha ta và ca ta, nhưng ta cũng rất thông minh!”
“Nếu thông minh như vậy, ngươi thử nói xem, làm cách nào khiến Hắc Phong Trại núi Thái Hành này trở nên to lớn hơn, thành thổ phỉ đứng đầu trong thổ phỉ?” Trần Diệu Thế hỏi.
Đầu óc Tống Phúc Truyền chạy nhanh xoay một chút, hắn nói: "Diệu ca, kỳ thật việc này cũng đơn giản, chỗ này của ngài vừa thấy chính là mới bị quan phủ quét sạch, nếu đã bị quan phủ quét sạch, vậy chỉ có thể từ bỏ danh hào thổ phỉ này, chúng ta có thể làm người dẫn đường, núi Thái Hành địa thế hiểm trở, rất nhiều người không biết đường, chúng ta có thể ở dưới chân núi thiết lập một trạm kiểm soát, dùng người của chúng ta mang theo bọn họ đi ra khỏi núi Thái Hành, chúng ta thu phí qua đường là được!”
Trần Diệu Thế hừ lạnh: "Trước kia chúng ta chính là làm như vậy, không phải đã bị quan phủ quét sạch sao?”
“Diệu ca, trước kia ngài làm, ngài không có chào hỏi cùng quan phủ, hiện giờ nhị ca ta là Trạng Nguyên lang năm nay, mắt thấy chính là đại quan, nương ta và ca ta còn nhận thức Trình Vương điện hạ, chỉ cần giúp ngài nói một lời, trạm kiểm soát chính là do quan phủ thiết lập, chúng ta là nhân viên ngoài biên chế của quan phủ, thu chút tiền vất vả, giúp đỡ đẩy xe, gánh đồ gì đó, tuy rằng trả giá chút sức lao động, nhưng tiền này kiếm được kiên định! Nếu thật sự không được, ngươi có biết Kỷ gia - phú thương đứng đầu thiên hạ không? Kỷ công tử và nương ta cũng là người quen biết, đến lúc đó cho ngươi làm vận chuyển hàng hóa cho hắn, ngươi cũng mở một cái tiêu cục, so với làm thổ phỉ không phải là mạnh hơn sao?”
Trần Diệu Thế không nhịn được cười nói: "Tiểu tử này, ngươi chính là xem thường thổ phỉ đúng không?”
Tống Phúc Truyền vội vàng xin tha: "Thật sự không phải, Diệu ca như vậy, làm thổ phỉ sẽ khiến người ta sợ hãi, nhưng đây là dưới chân thiên tử, quan phủ thường xuyên tiến đến quét sạch, khổ chính là huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng phải linh hoạt biến báo, đúng không?”
Tiểu lâu la vừa rồi nghĩ nghĩ, tiến lên nói: "Diệu ca, hắn nói cũng có đạo lý, chúng ta làm cu li không sợ, tổng so với cửa nát nhà tan mạnh hơn!”
Trần Diệu Thế nghĩ nghĩ, hỏi: "Nương và nhị ca của ngươi, thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?”
“Đó là khẳng định!” Tống Phúc Truyền thấy Trần Diệu Thế động tâm, vội nói, "Bằng không ngài cứ để ta viết một phong thư cho nương đi?”
Trần Diệu Thế nghĩ nghĩ, cũng liền gật gật đầu.
Tống Phúc Truyền viết xong, đưa cho Trần Diệu Thế nhìn.
Trần Diệu Thế lập tức liền trở mặt: "Tiểu tử, ngươi viết tình huống trên núi chúng ta kỹ càng tỉ mỉ như vậy, là muốn nương ngươi và ca ngươi đi báo quan có phải hay không?”
Trần Diệu Thế giơ roi trong tay lên, định đánh Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền vội vàng ôm lấy đầu nói: "Không viết kỹ càng tỉ mỉ, nương ta và ca ta sao có thể tới nói cùng ngươi được?”
“Ta không biết chữ, ngươi xem, ta vừa lừa ngươi, ngươi liền đã nói ra, tiểu tử, ta thấy ngươi là tìm chết!” Trần Diệu Thế liền phải đánh Tống Phúc Truyền.
Tiểu lâu la chạy nhanh ngăn Trần Diệu Thế lại: "Diệu ca, đừng đánh chết hắn, đệ thấy hắn ra một đống chủ ý, lại biết chữ, hay là cứ giữ hắn ở trên núi làm sư gia, để hắn đánh cướp vài lần, trên tay dính máu, chính là người của chúng ta!”