Tống Đoàn Viên nhờ ma ma Y Lan Điện chuẩn bị dải lụa đỏ dài mười hai thước, treo dải lụa ở phía trên đại điện.
Tống Đoàn Viên vừa treo dải lụa đỏ lên, liền dọa mọi người sợ nhảy dựng.
Phía trên đại điện treo thứ này, dù có là màu đỏ, cũng có hơi chút không may mắn đi?
Có rất nhiều nữ nhân che miệng cười nhẹ, đã tính toán nhìn chê cười.
Tống Đoàn Viên đi lên trước, một thân váy dài chỉ bạc mộc mạc, bên ngoài khoác áo dài bạch cẩm nửa trong suốt, ngọc bội treo ở vòng eo, màu đỏ tua tua theo gió phiêu phiêu bay múa, đai lưng thêu chỉ bạc vòng quanh vòng eo mảnh khảnh, dưới chân đeo một đôi ủng nhỏ màu trắng.
Tống Đoàn Viên nâng cánh tay tinh tế mà hữu lực lên, giữ chặt dải lụa đỏ, dùng sức nhảy dựng lên về phía trước, cánh tay liền bắt được dải lụa đỏ trên đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, má phấn môi hồng, trên trán dùng phấn vàng phác hoạ đóa hoa hồng, yêu mà không diễm, diễm mà không tục, hai chân tách ra, vòng lụa đỏ lên người, chậm rãi mở hai chân ra, ở trên không trung vẽ một chữ mã.
Mọi người lúc đầu tâm tư đều ở trên dải lụa đỏ, hiện giờ nhìn thấy Tống Đoàn Viên ở trên không tạo hình một chữ mã, lập tức bị tư thái duyên dáng của nữ tử hấp dẫn.
Dải lụa đỏ kia quấn quanh ở phía trên hai chân, làm cho hai chân vừa thẳng vừa dài, sống lưng của Tống Đoàn Viên cũng rất chặt, tuy rằng cách quần áo, nhưng tất cả đường cong duyên dáng trên người đều hiển hiện ra.
“Đây là bán nghệ đầu đường sao?” Mộ Vân Điệp lạnh lùng cười một tiếng.
Tống Đoàn Viên nghe được, không bị ảnh hưởng chút nào, hai chân kẹp chặt lụa đỏ, thân mình xoay quanh, sau đó ở trong không trung làm các loại động tác kéo duỗi, dáng người yểu điệu mỹ lệ, tựa như hóa thành con bướm.
Lúc đầu, mọi người còn cười nhạo Tống Đoàn Viên, hiện giờ nhìn Tống Đoàn Viên bày ra dáng người duyên dáng ở trên không trung, mọi người đều có chút hâm mộ.
Đặc biệt là Phàn quý phi, nàng luôn luôn thích dùng những thứ đa dạng mới mẻ để hấp dẫn Hoàng Thượng, cho nên mới được hoàng ân lâu dài, khiêu vũ giữa không trung thật là không tồi.
Cuối cùng Tống Đoàn Viên xoay quanh, vẽ một dấu chấm câu hoàn mỹ kết thúc màn biểu diễn yoga.
Phàn quý phi không nhịn được vỗ tay.
Tống Đoàn Viên xoay quanh, tuyệt đẹp rơi xuống trên mặt đất, tiến lên hành lễ với Phàn quý phi, nói: "Cái này gọi là yoga không trung, có thể luyện tập độ mềm dẻo và lực khống chế của thân thể, giống như là khiêu vũ, chơi vui lại giúp cơ thể trở nên đẹp hơn, Quý phi nương nương nếu có hứng thú, có thể luyện tập một chút.”
Mộ Vân Điệp cười lạnh: "Ngươi bảo quý phi giống một vũ cơ bò lên bò xuống sao?”
Phàn quý phi cười nói: "Bổn cung cảm thấy cũng không tệ lắm, nhìn lên thực đẹp, hơn nữa đối với thân thể không phải tốt sao, còn có thể duy trì nét thanh xuân!”
Mộ Vân Điệp sửng sốt, không nghĩ tới Phàn quý phi thế nhưng hướng về Tống Đoàn Viên nói chuyện, lập tức đỏ mặt lên.
Thu Trác Thị nghĩ nghĩ cũng nói: "Thần thiếp cảm thấy cũng không tồi, cũng muốn về nhà thử một chút!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Mấy vị phu nhân đều sôi nổi gật gật đầu.
Sắc mặt Mộ Vân Điệp càng thêm trắng bệch.
Tống Đoàn Viên gật đầu đồng thuận, tiến lên ngồi xuống.
Khi trở lại vị trí, ánh mắt Tống Đoàn Viên dừng ở trên người một nữ tử, vừa rồi nàng liễm mắt rũ mi, chỉ lo nhìn ba người đối diện, thế nhưng không có chú ý tới bên cạnh nàng là một nữ tử mặc y phục trắng trông thập phần nhu nhược, đôi mắt to to, bộ dáng yếu đuối mong manh, đúng là nữ tử thần bí mặc áo choàng đến y quán của nàng phá thai.