Quận vương phi cười nói: "Không quen biết, hôm nay là lần đầu tiên thấy! Vì sao quận chúa hỏi như vậy?”
Thiên Linh Lung cười nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy bụng vương tẩu đau vừa lúc giải vây cho nàng?”
Quận vương phi xoa xoa bụng nhỏ nói: "Quận chúa nói, giống như ta là giả vờ vậy!”
Thiên Linh Lung cười cười.
Tống Đoàn Viên cầm phương thuốc ra tới giao cho ma ma Y Lan Điện.
Tống Đoàn Viên đang muốn trở về chiếu cố quận vương phi, liền nghe được phía trước truyền đến âm thanh kinh ngạc cảm thán của mọi người.
“Hóa ra hoa hải đường thu lệ đẹp như vậy!”
“Không hổ là hoa Hoàng Hậu Thanh quốc yêu nhất!”
“Nghe nói cầu nguyện ở trước hoa hải đường thu lệ nở rộ, là có thể cùng người trong lòng trăm năm hạnh phúc!”
“Thiệt hay giả vậy?”
Rất nhiều nữ tử trẻ tuổi đều đi qua.
Tống Đoàn Viên cười cười, Thiên Linh Lung nói đúng, nếu thật sự dùng được, Thiên Linh Lung sợ là đã sớm gả cho Kỷ Trường An!
Tống Đoàn Viên đang muốn xoay người, lại bị một nữ tử đụng phải một chút, thế nhưng đâm cho nàng lui về phía sau vài bước.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, đang muốn nhìn rõ là ai đụng phải nàng, lại bị người phía sau đẩy hai cái, thế nhưng bất tri bất giác đã bị chen vào trong đám người.
Tống Đoàn Viên bị chen đến phía trước, quay người lại, thế nhưng thấy được cây hải đường kia, trên cây nở rộ hoa hải đường màu tím to bằng miệng chén, diễm lệ, tươi đẹp mà kiêu ngạo, tựa như một vị quý phu nhân mị lệ, làm người từ trong lòng dâng lên một tia thành kính và tôn trọng.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn một cái, ngoại trừ Phàn quý phi và Thu Trác Thị, gần như mọi nữ tử đều chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Phàn quý phi nhìn thấy Tống Đoàn Viên, cười cười.
Tống Đoàn Viên hướng tới Phàn quý phi hành lễ, lui đi ra ngoài.
Phải rời khỏi, Tống Đoàn Viên lại quay đầu nhìn thoáng qua cây hải đường thu lệ kia, không biết vì sao, nàng thế nhưng cảm thấy cây hải đường này thập phần thân thiết, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào.
Tống Đoàn Viên vừa nghĩ, vừa đi trở về chỗ quận vương phi.
Thiên Linh Lung bị quận vương phi đuổi đi đi xem hoa hải đường thu lệ, trong phòng cũng chỉ còn dư lại quận vương phi.
Tống Đoàn Viên tiến lên nói: "Ma ma đã đi Ngự Dược Phòng bốc thuốc, rất nhanh sẽ nấu xong dược!”
Quận vương phi cười nói: "Đã thêm phiền toái cho huyện chúa!”
Tống Đoàn Viên lắc đầu, "Hôm nay còn muốn đa tạ quận vương phi đã giải vây giúp ta, hôm nay coi như làm chúng ta nhận thức, nếu quận vương phi nguyện ý kết giao bằng hữu với ta, ta thập phần nguyện ý!”
Tống Đoàn Viên tiến lên vươn tay tới.
Quận vương phi cười cười, nắm lấy tay Tống Đoàn Viên.
Hai người nắm lấy tay, tươi cười hàm nghĩa chỉ có mọi người mới có thể hiểu.
Phòng bếp đun dược xong, bưng tới cho quận vương phi.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng uống dược.
Vừa mới uống xong, ma ma Y Lan Điện tiến vào nói: "Huyện chúa Thanh Sơn, Lam quận vương phi, hiện giờ khách nhân trong cung đã rời đi gần hết, Quý phi nương nương mời hai vị đi qua!”
Tống Đoàn Viên cố ý ngoái đầu nhìn lại quận vương phi: "Quận vương phi có thể đi lại được không?”
Quận vương phi gật gật đầu.
Hai người theo ma ma đi đến đại điện.
Trong đại điện, khách khứa đích xác đều đã đi hết.
Tống Đoàn Viên và quận vương phi cùng nhau tiến lên hành lễ.
“Hiện giờ đã khá hơn nhiều chưa?” Phàn quý phi hỏi quận vương phi.
“Làm Quý phi nương nương lo lắng, hiện tại thần thiếp đã khá hơn nhiều!” Quận vương phi vội nói.
Phàn quý phi gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, Lam quận vương coi ngươi như tròng mắt, nếu ngươi ở chỗ bổn cung xảy ra chuyện, vậy bổn cung không có biện pháp công đạo với Lam quận vương!”