Quận vương phi vội nói: "Quý phi nương nương nói quá lời, là thần thiếp không tốt, làm Quý phi nương nương lo lắng!”
Phàn quý phi nhàn nhạt gật đầu, lại nhìn về phía Tống Đoàn Viên: "Hôm nay còn may là có ngươi, ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
Tống Đoàn Viên cười nói: "Thần thiếp là đại phu, đây đều là việc thần thiếp nên làm, Quý phi nương nương không cần lo lắng!”
Phàn quý phi cười nói: "Con người của ta thưởng phạt phân minh, hỏi ngươi ngươi liền nói, chỉ cần không quá phận, bổn cung đều ứng ngươi!”
Tống Đoàn Viên suy nghĩ một chút nói: "Thần thiếp đích xác có việc khó xử, chỉ là không biết có nên nói ra……”
“Ngươi cứ nói đi!” Phàn quý phi nói.
“Đứa con thứ hai của thần thiếp thập phần thích Thu gia tiểu thư-Thu Mâu Mâu, nhưng Thu gia tiểu thư là người được chọn làm vương phi mà Quý phi nương nương và Thục phi nương nương nhìn trúng, trong lòng thần thiếp thập phần khó xử, nhưng lại không lay chuyển được con trai thỉnh cầu, trong lòng thực mâu thuẫn có nên tiến đến Thu gia cầu hôn hay không.” Tống Đoàn Viên nói, "Thần thiếp muốn được nghe lời khuyên của Quý phi nương nương!”
Phàn quý phi không nhịn được cười rộ lên: "Hóa ra là bởi vì chuyện này, cô gái tốt trăm nhà cầu, bổn cung có thể nhìn trúng người con dâu này, huyện chúa Thanh Sơn tự nhiên cũng có thể nhìn trúng, có cái gì phải suy nghĩ?”
Tống Đoàn Viên vội nói: "Quý phi nương nương khoan hồng độ lượng, là thần thiếp đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!”
Phàn quý phi cười cười: "Có muốn bổn quý phi giúp ngươi không?”
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: "Chỉ cần Quý phi nương nương không trách tội, thần thiếp nơi này cũng đã thực sợ hãi, về phần đứa con thứ hai của thần thiếp và Thu gia tiểu thư có duyên hay không, liền phải xem chính bọn họ!”
Phàn quý phi nhếch miệng cười: "Giữa hai người là phải có cơ duyên, nhưng cũng cần một cơ hội! Có lẽ cơ hội này rất nhanh sẽ đến!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, khó hiểu Phàn quý phi là ý gì.
Phàn quý phi cười cười, sai ma ma đưa hai người đi ra ngoài.
Tống Đoàn Viên ở cửa cung cáo biệt cùng quận vương phi.
Trên xe ngựa trở về, Tống Đoàn Viên vẫn luôn nghĩ đến những lời Phàn quý phi nói, nhưng vẫn không có nghĩ ra.
Ngày thứ hai, phủ Lam quận vương liền đưa tới một phong thơ của quận vương phi, nói là quận vương phi nguyện ý thế Tống Phúc Tin làm mai, nguyện ý đi đến Thu phủ cầu hôn.
Tống Đoàn Viên nhìn, trong lòng thập phần vui mừng, nghĩ nghĩ, sợ chọc cho quận vương phi phiền toái không cần thiết, cũng chỉ trả lời bằng một phong thơ, ở trong thư nói rất nhiều lời cảm tạ, còn gửi cả tạ lễ và bát tự của Tống Phúc Tin qua.
Trong phủ Hộ Quốc công, Thu Trác Thị đang phiền lòng.
Từ sau khi việc hôn nhân của Thu Mâu Mâu bị Lương Vương phá hủy, Lương Vương và Trình Vương không có tin tức gì, những người khác cũng không dám tới cửa cầu hôn, nhưng thật ra Thu Nghênh Song mà Thu di nương sinh ra kia, người tới cửa cầu hôn đều phải đạp vỡ ngạch cửa.
Bụng Thu di nương cũng càng lúc càng lớn, bụng kia càng ngày càng nhọn, dùng cách nói của lão nhân, có thể là một tiểu tử béo tốt khoẻ mạnh, nếu Thu Nghênh Song lại có một cửa hôn nhân tốt……
Hôm nay, trong viện Thu di nương truyền đến tin tức, nói là Lưu phu nhân Lễ Bộ thị lang mời bà mối tới cầu hôn, cho con trai Lưu thị, hắn lần này vào nhị giáp, cũng là xuất thân tiến sĩ, vào Hàn Lâm Viện.
Thu Trác Thị không nhịn được có chút lo lắng, Thu di nương có thông gia là Lễ Bộ thị lang, nếu Thu Mâu Mâu không thể làm Trình Vương phi, vạn nhất tìm một hộ nhân gia còn không bằng Lễ Bộ thị lang……
Thu Trác Thị đang lo, liền thấy Thu Kim Hồng đi đến, mặt ủ mày chau.
“Lão gia, hôm nay lên triều có thuận lợi không?” Thu Trác Thị chạy nhanh tiến lên hỏi, "Sao nhìn nỗi lòng lão gia không cao hứng như vậy?”
“Sự tình Thái Tử Xu quốc vẫn luôn không điều tra được rõ ràng, mà Xu quốc lại phái khâm sai đến đây hỏi chuyện này, nghe nói khâm sai này là công chúa Xu quốc, trong triều có tin tức, Lương Vương muốn cưới vị công chúa này!” Thu Kim Hồng nói.