Thu Trác Thị vừa thấy quận vương phi phải đi, vội vàng muốn giữ nàng ở lại ăn cơm.
“Cơm ta sẽ không ăn, cũng là vì tốt cho phu nhân, gần đây Hoàng Thượng không thích các hoàng tử Vương gia quá mức thân cận với triều thần!” Quận vươnpg phi cười cười, mang theo bà tử, nha hoàn rời đi.
Thu Trác Thị sửng sốt một chút, chạy nhanh đưa ra cửa.
“Việc hôn nhân này ngươi lại suy xét một chút, phàm là có hơi chút ý tứ buông lỏng, đều có thể tới nói cùng ta!” Quận vương phi cuối cùng nói.
Thu Trác Thị chạy nhanh đáp lời.
Quận vương phi lên xe, xe ngựa chậm rãi chạy đi.
Thu Trác Thị trở lại phòng khách, cẩn thận suy nghĩ thái độ của quận vương phi, tổng cảm thấy trong lòng bất an, nhưng Hoàng Thượng gần đây không thích triều thần và các hoàng tử Vương gia đi lại quá thân cận, xem ra là sự thật.
Quận vương phi sai người đưa một phong thơ đến Tống gia.
Tống Đoàn Viên nhìn thư kia, trong lòng đã sớm dự đoán được là tình hình này, nhưng vẫn viết một phong thư hồi âm cảm tạ.
Giang Long nhìn Tống Đoàn Viên viết thư, không nhịn được hỏi: "Phu nhân không đi đến quận vương phi một chút sap? Phu nhân vừa mới được phong làm huyện chúa Thanh Sơn, trong triều cũng chưa có người bạn tốt nào, vừa lúc thừa dịp này đi lại một chút, nói không chừng sẽ nhận thức thêm vài vị phu nhân!”
“Không cần!” Tống Đoàn Viên cười cười, "Có lẽ viết thư là phương thức thoải mái nhất giữa ta và quận vương phi, về phần các phu nhân khác, thuận theo tự nhiên là được, xã giao nhiều cũng mệt mỏi!”
Giang Long có chút nghe không rõ, nhưng vẫn dựa theo Tống Đoàn Viên phân phó đi đưa thư.
Sau khi Giang Long đi, Tống Đoàn Viên liền hồi ức lại kiếp trước, Tống Phúc Tin rốt cuộc đã cưới Thu Mâu Mâu như thế nào, kiếp trước Thu Kim Hồng hẳn cũng muốn leo lên quyền quý, sao lại chọn Tống Phúc Tin? Lúc ấy nàng cũng không phải huyện chúa, Tống Phúc Tin chính là một phượng hoàng nam đến từ nông thôn, sao lại được Thu Kim Hồng nhìn trúng?
Tống Đoàn Viên suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy đau đầu, liền đi ngủ trong chốc lát, thế nhưng làm một giấc mộng kỳ quái, trong mộng nàng thế nhưng lại thấy cây hải đường thu lệ kia, có một vị nữ tử áo trắng đứng dưới tàng cây khiêu vũ, dáng múa duy mĩ, mà bên cạnh thân cây còn có một nam tử mặc cẩm y màu vàng, đang gảy đàn.
Bên cạnh nam tử còn có một cô bé độ tầm mười tuổi, cô bé cười cười, cũng gia nhập vào bên trong vũ đạo của nữ tử áo trắng kia.
Tống Đoàn Viên nhìn, đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết cô bé kia, đôi mắt to tròn, cằm nhòn nhọn……
Tống Đoàn Viên lập tức mở mắt ra, liền thấy Tống Tiếu Tiếu ghé vào bên giường nàng, đôi mắt không chớp mà nhìn Tống Đoàn Viên.
“Cháu dọa cho bà nội giật cả mình!” Tống Đoàn Viên nói, lại cẩn thận nhìn thoáng qua Tống Tiếu Tiếu, có phải bị bóng đè hay không, sao cứ cảm thấy Tống Tiếu Tiếu và cô bé trong mộng kia rất giống nhau!
“Bà nội, nương mời bà nội đi ăn cơm!” Tống Tiếu Tiếu bị Tống Đoàn Viên làm cho hoảng sợ, lại thấy Tống Đoàn Viên nhìn nàng không ngừng, chạy nhanh chạy đi.
Tống Đoàn Viên nhíu mày, mộng sao lại hiếm lạ cổ quái như vậy, nữ tử khiêu vũ kia là ai? Còn có nam tử mặc cẩm y màu vàng là ai, ở cổ đại, màu vàng chính là tượng trưng cho hoàng tộc, không phải tùy tiện một người cũng có thể mặc!
Tống Đoàn Viên đột nhiên nhớ lại, hoa hải đường thu lệ là Hoàng Hậu Thanh quốc thích nhất, nghe nói là hoàng đế Thanh quốc tặng cho Hoàng Hậu, chẳng lẽ nàng đã mơ thấy Hoàng Hậu và Hoàng Đế Thanh quốc? Tiểu cô nương kia……
Tống Đoàn Viên lại nghĩ đến bức họa trong phòng sách của Kỷ Trường An, tựa hồ thập phần tương tự tiểu cô nương kia.