Tiểu cô nương mà Kỷ Trường An thích chẳng lẽ là công chúa Thanh quốc?
Tống Đoàn Viên lập tức bưng kín miệng, phảng phất phát hiện ra một bí mật khó lường.
Trách sao Kỷ Trường An vẫn luôn không thành thân, hóa ra là thích công chúa của quốc gia đã diệt vong, nếu hắn là một người có thân phận bình thường cũng liền thôi đi, nhưng lại là cháu ngoại của hoàng đế, tự nhiên là không thể, cho nên hắn mới luôn không cưới!
Chỉ là hình ảnh một nhà ba người của hoàng đế Thanh quốc, vì sao bị nàng mơ thấy? Hơn nữa cảnh trong mơ còn chân thật như vậy, nàng có thể rõ ràng mà cảm nhận được cô bé trong mộng vui vẻ, cũng có thể cảm nhận được sự yêu thương của đôi nam nữ kia với cô bé.
Tống Đoàn Viên nghĩ tới ba mẹ ở hiện đại, nàng sinh bệnh như vậy, ba mẹ vẫn luôn không có từ bỏ nàng, đáng tiếc……
Nếu ba mẹ biết nàng có thể tồn tại ở thế giới này, nhất định sẽ rất vui vẻ đi?
Tống Đoàn Viên miên man suy nghĩ, thẳng đến khi Vương Ngọc Lan tiến vào nàng mới hoàn hồn.
“Nương, Tiếu Tiếu nói nương gặp ác mộng?” Vương Ngọc Lan tiến vào hỏi.
“Không phải ác mộng, hẳn nên xem như là mộng đẹp!” Tống Đoàn Viên cười cười.
Vương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên đang an ủi nàng, cũng liền nói: "Nương gần đây nhìn gầy đi không ít!”
Tống Đoàn Viên vội vàng sờ sờ mặt chính mình cười cười: "Lại gầy sao?”
Vương Ngọc Lan nói: "Nương, con và Phúc Quý đã thương lượng qua, chờ sự tình ở quê quán bên kia qua đi, chúng con sẽ trở về, ở Thiên Thành cái gì cũng đắt đỏ, chúng con nhiều người như vậy ăn ở tại đây, cũng không có nghề nghiệp gì kiếm tiền, nương nuôi dưỡng cả gia đình chúng con, thật sự là quá mệt mỏi!”
“Cũng không mệt, trong nhà còn có lương thực dư thừa, đủ cho các con ăn, chỉ là Lưu đại nhân bên kia còn chưa có tin tức, không vội, chờ có tin tức ta sẽ trở về cùng các con!” Tống Đoàn Viên nói, chỉ là ở trước khi trở về, nàng cần định ra được việc hôn nhân của Tống Phúc Tin.
“Nương trở về cùng chúng con?” Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, "Nương không lưu lại Thiên Thành đi theo nhị thúc hưởng phúc sao?”
“Có phải hưởng phúc hay không ai biết được, vẫn là sống cuộc đời của chính mình tốt hơn, sống một ngày kiên định một ngày!” Tống Đoàn Viên thở dài.
“Nương, nương nhìn xem, con là tới gọi nương đi ăn cơm, lại quên mất, đi thôi, chúng ta chạy nhanh đi ăn cơm, hôm nay muội phu tới, mang về mấy món đồ ăn chiêu bài của Thiên Phúc Lâu cho chúng ta thêm đồ ăn!” Vương Ngọc Lan nói.
Tống Đoàn Viên nhàn nhạt nói: "Chu Tế Tân này rốt cuộc cũng chịu xuất hiện? Vẫn luôn vội vàng, cũng không biết đang vội cái gì!”
Tống Đoàn Viên oán trách, đi đến phòng khách phía trước.
Trong phòng khách, người một nhà đều đã ngồi xong, chỉ chờ Tống Đoàn Viên tiến đến ăn cơm.
Tống Đoàn Viên vừa xuất hiện, Chu Tế Tân đã chạy nhanh đứng lên đón: "Nương, con đã tới, mấy ngày nay bận việc không có tới vấn an nương, nương không giận chứ?”
Tống Đoàn Viên vội vàng xua tay: "Đừng gọi ta là nương, tâm của ta……”
Bị một nam nhân sắp 40 tuổi gọi là nương, Tống Đoàn Viên vẫn không quen.
“Chàng xem, nương đã giận rồi!” Tống Đại Cát vội vàng tiến lên nói, "Đã bảo chàng đi tới nhà một chuyến trước, chàng lại không chịu, chậm trễ nhiều ngày như vậy, đến lượt ta cũng giận!”
“Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Chu Tế Tân đi theo tiến lên, Tống Phúc Quý lôi kéo Vương Ngọc Lan vội vàng nhường đường cho Tống Đại Cát và Chu Tế Tân, để cho bọn họ ngồi ở bên cạnh Tống Đoàn Viên.
Chu Tế Tân liên tiếp gắp đồ ăn nhận lỗi với Tống Đoàn Viên, nói là Chu trưởng quán muốn một lần nữa mở Thiên An Các, nhưng không phải mở ở Thiên Thành, mà là mở ở thành trấn.
“Chu trưởng quán lại muốn mở y quán?” Tống Đoàn Viên vội vàng hỏi, "Sao lại nghĩ mở vậy?”
Chu Tế Tân vội nói: "Con cũng không biết, nói là Kỷ công tử tìm huynh ấy trò chuyện, huynh ấy đột nhiên liền muốn mở, nhưng nương yên tâm, đại ca con không mở ở Thiên Thành, người ở y quán của nương, đại ca sẽ không mang đi!”