Kỷ Trường An nhàn nhạt nói: "Hiện tại, lúc này không gặp nàng, là vì tốt cho nàng!”
Thẩm Lận thở dài, "Công tủ nói một chút xem, công tử một đoạn thời gian trước còn nói bảo trì khoảng cách cùng Tống đại phu, sợ Trình Vương nhìn ra manh mối, hiện giờ lại làm một chuyện lớn như vậy……”
Kỷ Trường An không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một số việc cần thiết phải làm.
Kỷ Trường An ba ngày không gặp Tống Đoàn Viên, Tống Đoàn Viên cũng liền hiểu, không còn xuất hiện nữa, mà an tâm ở trong nhà chuẩn bị việc hôn nhân cho Tống Phúc Tin.
Vừa lúc trấn Thanh Sơn bên kia, Lưu đại nhân đưa tới tin tức, nói là sự tình đã điều tra xong, Ngu phu nhân kia cấu kết cùng người khác, dùng tiên nhân nhảy, tự nhiên cũng không có mang thai đứa trẻ của Tống Phúc Quý.
Lưu đại nhân vừa phái người đi điều tra, Ngu phu nhân này liền khai ra tất cả, đã rời khỏi Tống gia.
Tống Đoàn Viên xem xong thư, giao thư cho Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan.
Vương Ngọc Lan không nhịn được thấp giọng khóc lên, nói: "Cha Tiếu Tiếu, đã oan uổng cho ngươi!"
Tống Phúc Quý méo miệng không nói chuyện.
“Cũng không có gì oan uổng, không có lửa làm sao có khói, nếu con làm xong việc đi về nhà, không đi tửu quán khoe khoang, cũng sẽ không bị người ta theo dõi!” Tống Đoàn Viên không chút khách khí nói.
Tống Phúc Quý vội vàng gật đầu.
Vương Ngọc Lan cũng không dám khóc nữa.
“Nương, nếu sự tình đã giải quyết, chúng ta chờ lão nhị thành thân xong sẽ trở về sao?” Tống Phúc Quý trưng cầu ý kiến của Tống Đoàn Viên.
Tống Phúc Tin còn có hai tháng nữa sẽ thành thân, bọn họ tới tới lui lui, tất cả thời gian đều lãng phí ở trên đường.
“Cũng có thể, chờ lão nhị thành xong thân, chúng ta liền trở về, không trở lại đây nữa!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Phúc Quý còn muốn nói thêm, nhưng Vương Ngọc Lan đã kéo Tống Phúc Quý, Tống Phúc Quý chỉ đành ngậm miệng.
Tới buổi tối, Tống Phúc Quý tìm một cơ hội nói cùng Vương Ngọc Lan: "Nương thật sự muốn cùng chúng ta trở về trấn Thanh Sơn sao?”
Vương Ngọc Lan nhìn hắn: "Ngươi không muốn sao?”
“Ta nơi nào có tư cách nguyện ý hay không, đều là chủ ý của nương, không phải sao?” Tống Phúc Quý nói, "Kỳ thật ta ở trong thành tìm được một công việc, vẫn là chế tác dược liệu! Đây chính là dưới chân thiên tử, cơ hội nhiều, ta muốn ở lại nơi này!”
Vương Ngọc Lan nhíu mày: "Ngươi chừng nào thì động tâm tư như vậy?”
“Ta vẫn luôn nghĩ đến Thiên Thành, chỉ là trước đó vài ngày bởi vì sự tình Ngu phu nhân kia, ta không có mặt mũi, ngại nói, hiện giờ sự tình đã được giải thích rõ ràng, ta là bị oan uổng, ta đây tự nhiên muốn nói ra suy nghĩ của ta! Lão nhị trúng Trạng Nguyên, vào Hàn Lâm Viện, cưới đại tiểu thư hộ Quốc công phủ, về sau cuộc sống rất rực rỡ, chúng ta đi theo đệ ấy chuẩn không sai. Có lão nhị, chúng ta ở Thiên Thành làm buôn bán cũng thuận tiện hơn, không phải mọi người đều phải xem mặt mũi của hắn sao?” Tống Phúc Quý nói, "Hơn nữa muội phu cũng tới bên này mở y quán, dược của chúng ta đưa cho muội phu, không lo nguồn tiêu thụ!”
Vương Ngọc Lan vừa nghe vậy cũng có chút động tâm, nàng nghĩ nghĩ nói: "Bằng không ngươi nói một chút với nương đi?”
Tống Phúc Quý gật gật đầu: "Ta sẽ tìm cơ hội!”
Bởi vì năm nay tổ chức ân khoa văn Trạng Nguyên, kết quả chiến sự bùng nổ, cho nên cũng thêm ân khoa Võ Trạng Nguyên, tổ chức trong tháng chín.
Nhị Nhân vẫn luôn đi theo Giang Long luyện tập võ công, năm nay báo danh thi Võ Trạng Nguyên.
Bởi vì năm nay là ân khoa, mở rộng lấy nhân tài, cho nên ngạch cửa không có cao như vậy, Nhị Nhân một người không có bất luận thân phận địa vị và công danh gì, thế nhưng cũng tiến vào được thi đình.
Sáng sớm ngày thi đình, Nhị Nhân liền đốt một nén nhang, thành kính một chút, cầm thần tiễn Nhị Cột để lại cho hắn ra ngoài.