Giang Long không nhịn được đẩy Mộ Vân Điệp một chút: "Mộ tiểu thư, ngươi vẫn nên tích đức cho cái miệng của mình đi!”
Mộ Vân Điệp gắt gao đẩy Giang Long ra, Giang Long lại giơ ám khí trong tay áo lên với nàng, Mộ Vân Điệp chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau khi Mộ Vân Điệp rời đi, Tống Đoàn Viên càng nghĩ trong lòng càng thấy bất an.
Việc hôn nhân của Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu, ở nàng xem ra thật là ngõ cụt, hiện giờ có thể thành, cũng thật là ra ngoài dự kiến của nàng.
Chẳng lẽ thật là Kỷ Trường An ở sau lưng giúp nàng?
Nếu lời Mộ Vân Điệp nói chính là thật sự, Kỷ Trường An vì sao lại giúp nàng như thế?
Tống Đoàn Viên cảm thấy chính mình thay vì miên man suy nghĩ, còn không bằng trực tiếp đi hỏi Kỷ Trường An một chút.
“Phu nhân, các phu nhân còn đang chờ phu nhân ngoài kia,” Lúc này Nhân ma ma tiến đến nói.
Tống Đoàn Viên nhìn Nhân ma ma nói: "Phiền toái Nhân ma ma thay ta tiếp đón các vị phu nhân, ta có việc gấp cần ra cửa!”
Nhân ma ma sửng sốt: "Phu nhân, hiện giờ các vị phu nhân tới đây thân phận tuy rằng không coi là tôn quý, nhưng đây chính là nhóm phu nhân đầu tiên mà phu nhân kết giao, nếu bị người lên án, vậy về sau……”
“Sự tình khẩn cấp, thật sự không rảnh lo, Nhân ma ma và Cung ma ma ở trong cung khẳng định cũng vô cùng linh hoạt, bằng không Hoàng Thượng cũng sẽ không phái các ngươi đến trong phủ của ta, hiện giờ hóa giải như thế nào liền xem hai vị ma ma, ta sẽ rời đi từ cửa sau!” Tống Đoàn Viên vội vã ra phòng, đi cửa sau.
Nhân ma ma sửng sốt một chút, thấy không có cách nào, chỉ đành đi tìm Cung ma ma cùng nhau xử lý.
Tống Đoàn Viên từ cửa sau ra tới, một mình đi đến Kỷ phủ.
Thị vệ ở cửa nói Kỷ Trường An không ở nhà, Tống Đoàn Viên có chút thất vọng, đi đến nhà cũ Lưu gia, đột nhiên thấy được bảng hiệu trên tòa nhà kia.
Bảng hiệu bị người ta bóc đi, nhìn có chút chật vật.
Tống Đoàn Viên nhớ rõ trước kia, bên trên rõ ràng treo bảng phủ huyện chúa Thanh Sơn, hiện giờ sao lại không có?
Tống Đoàn Viên về đến nhà, các phu nhân đã bị đuổi đi, nàng cũng có thể thanh tĩnh hơn một ít.
Vương Ngọc Lan lúc này đi tới hỏi về việc hôn nhân của Tống Phúc Tin.
“Nương, việc hôn nhân nói là định ở đầu tháng mười, tính tính thời gian cũng không còn dư lại bao nhiêu ngày, đệm chăn, vỏ gối dùng cho thành thân đều cần phải chuẩn bị, còn có tòa nhà này, tuy rằng vừa mới thu thập, nhưng nhị thúc như thế nào cũng là một Trạng Nguyên lang, trong phòng cũng cần thêm một ít đồ vui mừng, đều cần thời gian và người!” Vương Ngọc Lan nói.
Tống Đoàn Viên hoang mang lo sợ, nói: "Những việc này con xem làm là được!”
Vương Ngọc Lan còn nói thêm: "Nương, nương có tâm sự sao?”
Tống Đoàn Viên xua xua tay, không muốn nhiều lời.
Vương Ngọc Lan vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Vương Ngọc Lan ra ngoài, liền lôi kéo Tống Đại Cát tới một bên: "Nương tựa hồ có chút tâm thần không yên, buổi sáng đã đi ra ngoài, để mặc các vị phu nhân ở trong nhà, nếu không phải có hai vị ma ma ở đây, chúng ta cũng khó làm!”
Tống Đại Cát nói: "Nương khả năng có chuyện cần quan tâm!”
“Vậy vì sao không thể nói với chúng ta?” Vương Ngọc Lan thở dài, "Ta cũng muốn chia sẻ một chút với nương!”
“Nếu có thể nói đã sớm nói, đại tẩu, tẩu cũng đừng quản nương, tẩu nghe xem, tựa hồ em bé lại khóc!” Tống Đại Cát nói.
Vương Ngọc Lan vừa nghe, đúng là Tống Điềm Điềm lại khóc, liền chạy nhanh đi vào.
Tống Đại Cát thở dài, cả gia đình, ai cũng có nỗi sầu!
Chạng vạng, Tống Đoàn Viên lại đi Kỷ gia một chuyến, bảo vệ cửa nói Kỷ Trường An vẫn không ở nhà.
Giờ phút này, trong Kỷ gia, Thẩm Lận khó hiểu nhìn Kỷ Trường An, "Tống đại phu đã tới hai lần, công tử thật sự không gặp sao?”