Vương Ngọc Lan vội nói: "Nương, nương quá xem trọng con bé, ngay cả đồ dùng thành thân của nhị thúc, con cũng không dám để cho con bé xuống tay, sao có thể đi tỷ thí được?”
“Châm pháp của Tiếu Tiếu tuy rằng có chút mới lạ, không thuần thục bằng sư phụ già, nhưng ở trên phương diện đa dạng, vẫn có hy vọng trổ hết tài năng, hơn nữa, dù cho không lấy được thứ tự và tiền thưởng, cũng có thể đi nhìn một cái, nhìn nhiều, tầm mắt rộng lớn, tự nhiên sẽ khác!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan thấy Tống Đoàn Viên đáp ứng, cũng chỉ đành nói: "Nhà ta bởi vì việc hôn nhân của nhị thúc đều rất vội vàng, đâu có ai rảnh làm cùng con bé!”
“Nương, chính con thêu là được!” Tống Tiếu Tiếu thấy Tống Đoàn Viên cũng cổ vũ nàng đi, nàng cũng liền lấy hết can đảm nói.
“Chúng ta cùng nhau nghĩ kiểu dáng có thể hoàn thành trong vòng vài ngày, còn có thể làm người ta nhìn vào liền thích!” Tống Đoàn Viên hỏi Tống Tiếu Tiếu, "Lúc này trong đầu cháu muốn thêu nhất chính là cái gì?”
Tống Tiếu Tiếu trố mắt một chút, nhìn thoáng qua Vương Ngọc Lan, định nói, tựa hồ lại có hơi chút sợ hãi.
“Cháu cứ nói đi!” Tống Đoàn Viên cổ vũ.
“Cháu muốn thêu Đại Hắc!” Tống Tiếu Tiếu nói.
Đại Hắc là con chó nhỏ Tống Đoàn Viên lúc ấy mang về từ nhà thợ săn cho Tống Song Hỉ, sau này trưởng thành, bởi vì cả người đen như mực, Tống Tiếu Tiếu liền gọi nó là Đại Hắc.
Đại Hắc đầu năm còn trông nhà cửa, đánh nhau cùng đám hắc y nhân cướp đoạt dược liệu kia, trước đó vài ngày, Ngu phu nhân mang theo người đến nhà làm ầm ĩ, Đại Hắc vì bảo hộ Tống Tiếu Tiếu, đã bị người Ngu phu nhân mang đến đánh chết!
Tống Đoàn Viên lúc mới biết được chuyện này, trong lòng lập tức có chút khổ sở.
“Cháu nguyện ý thêu thì thêu đi!” Tống Đoàn Viên nói.
Vương Ngọc Lan vội nói: "Đại Hắc là con chó đen, đen như mực, có gì đẹp? Lại nói cũng chỉ là một con chó, người ta đều thêu linh vật, đâu có ai thêu chó đen?”
Tống Tiếu Tiếu lập tức cúi đầu.
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ nói: "Chỉ là tham gia một chút cho náo nhiệt, đứa trẻ muốn thêu cái gì thì cứ thêu cái đó! Con nói người ta đều thêu linh vật, Tiếu Tiếu mới vài tuổi, nếu con bé thêu, có thể so sánh với các sư phụ già đã thêu vài thập niên sao? Đứa trẻ có thú vui của đứa trẻ là được!”
Vương Ngọc Lan thấy Tống Đoàn Viên đều đã lên tiếng, vốn dĩ cũng chỉ là xem náo nhiệt, vì thế liền đáp ứng.
Tống Tiếu Tiếu sau đó mới vui mừng lên, nói là đi chuẩn bị.
Đêm đã khuya, Tống Đoàn Viên nhìn thấy trong phòng Tống Song Hỉ còn sáng đèn, bên trong không ngừng truyền ra tiếng nói chuyện của Tống Tiếu Tiếu.
Tống Đoàn Viên tò mò, liền đi qua nghe một chút.
“Tiểu cô, làm như vậy thật sự có thể sao? Sẽ không phai màu chứ?” Âm thanh của Tống Tiếu Tiếu vang lên.
“Yên tâm đi, đây là hà thủ ô, rất quý, dùng để nhuộm sợi tơ cho cháu là tốt nhất, có thể tỏa sáng!” Tống Song Hỉ nói.
Tống Tiếu Tiếu lập tức nói: "Lông Đại Hắc giống như là sa tanh, phát ra ánh sáng, sợi tơ bình thường đích xác không thể thêu ra được!”
“Vậy đúng rồi, cháu thử cái này xem!” Trong âm thanh của Tống Song Hỉ có chờ mong.
“Tiểu cô, quần áo của tiểu cô đã bị nhiễm đen!” Âm thanh của Tống Tiếu Tiếu lại vang lên, có chút áy náy.
“Không có việc gì!” Âm thanh của Tống Song Hỉ không để bụng.
Trong lòng Tống Đoàn Viên vui mừng, gõ gõ cửa.
Tống Song Hỉ vội vàng tới mở cửa.
“Nương, còn chưa ngủ sao?”
“Bà nội……” Trên tay Tống Tiếu Tiếu đen hề hề.
“Ta tới cùng hai người nghĩ biện pháp!” Tống Đoàn Viên cười cười.