Tống Đại Cát nhìn ra hắn do dự, không nhịn được cười khổ.
Đúng vậy, nữ nhân nếu muốn tái giá, có bao nhiêu khó, nếu không phải nàng nghĩ thông, nàng đã chết ở nhà chồng trước!
Cuộc sống hiện giờ, Tống Đại Cát cảm thấy chính mình đã kiếm lời, sống một ngày tính một ngày, cho nên nơi nào có nhiều khuôn sáo như vậy!
"Phúc Tin, đệ là người đọc sách, nghĩ nhiều, nếu nương tái giá, đích xác khả năng đối với con đường làm quan của đệ có ảnh hưởng, nhưng tỷ không giống, tỷ chính là một tiểu phụ nhân, tỷ muốn sống, còn muốn sống thật tốt, nương cho tỷ cơ hội này, tỷ cũng muốn cho nương cơ hội này. Nếu thật sự tới một ngày kia, nương có người mà chính mình thích, muốn gả cho người ta, mặc kệ là Kỷ công tử hay là khất cái, chỉ cần nương thích, tỷ đều đáp ứng!" Tống Đại Cát liếc mắt nhìn Tống Phúc Tin một cái.
Tống Phúc Tin đã nghĩ tới khả năng này, lại không có nghĩ đến Tống Đại Cát thế nhưng kiên quyết như thế.
Hắn nhíu mày, nhưng hắn thật sự không tiếp thu được một nam nhân so với hắn chỉ lớn hơn mười tuổi lại đảm đương cha kế của hắn, về sau này sao mở miệng gọi cha được? Về sau ở Thiên Thành, hắn còn tự xử như thế nào?
"Đại tỷ, tỷ và nương không giống nhau, tỷ không có con; tỷ phu cũng không giống Kỷ công tử, không có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy!" Tống Phúc Tin thở dài, "Tỷ có biết, Kỷ công tử chẳng những là nhà giàu số một, còn có huyết thống hoàng tộc không?"
Tống Đại Cát thập phần giật mình: "Kỷ công tử sao lại trở thành người hoàng tộc?"
"Đệ cũng là vào Hàn Lâm Viện mới biết được, nhưng người biết chuyện này cũng không nhiều lắm, bởi vì là cấm kỵ!" Tống Phúc Tin đè thấp âm thanh nói, "mẫu thân của Kỷ công tử là tỷ tỷ của Hoàng Thượng, Thái Bình công chúa, mà người năm đó Thái Bình công chúa gả cho là Thanh An Kỷ gia Thanh quốc, nghe nói Thanh An Kỷ gia là nhà giàu số một Thanh quốc, phỏng chừng lúc ấy gia thế cũng không khác hiện tại lắm đi!"
Tống Đại Cát không biết người Thanh quốc nào, nhưng vừa nghe vậy, liền biết Thanh An Kỷ gia nhất định thập phần hiển quý, bằng không sao có thể cưới được công chúa?
Cũng đúng, nếu gia thế của Kỷ công tử cũng giống như phụ thân hắn, sao có thể sẽ cưới nữ nhân có thân phận như nương?
"Tỷ ngẫm lại xem, thân thế Kỷ công tử như vậy, việc hôn nhân của hắn sao có thể chính mình làm chủ?" Tống Phúc Tin thấp giọng nói, "Đệ lo lắng chuyện này, không đơn giản bởi vì chính đệ không tiếp thu được, cũng là vì lo lắng nương bị tổn thương!"
Tống Đại Cát cũng thấy chính mình nghĩ quá đơn giản, nương phải gánh vác bọn họ, muốn gả chồng, nơi nào dễ dàng như vậy?
"Đệ nói cho tỷ việc này, là muốn tỷ khuyên nương sao?" Tống Đại Cát hỏi.
Tống Phúc Tin nói: "Tỷ và nương đều là nữ nhân, có lẽ có thể khuyên được nương!"
"Nương không phải nói không có việc này sao, có lẽ thật sự không có việc này, nương căn bản là không có tâm tư này!" Tống Đại Cát ôm một tia hy vọng, nàng cũng không hy vọng nương thích Kỷ công tử, miễn cho chính mình khó chịu.
Tống Phúc Tin thở dài, hắn cũng muốn tin tưởng Tống Đoàn Viên, nhưng đủ loại chuyện đều rõ ràng trước mắt, Kỷ Trường An ở trước mặt bọn họ, cùng trước mặt thế nhân, thật là như hai người khác nhau!
"Tóm lại tỷ chú ý một chút, trong lòng hiểu rõ là được!" Tống Phúc Tin chỉ đành nói.
Tống Đại Cát đứng dậy nói: "Nương so với chúng ta còn hiểu rõ hơn!"
Tống Phúc Tin chỉ phải gật đầu.
Tống Đại Cát đi phòng bếp, đun nóng lại đồ ăn bưng đi cho Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên ngủ đến trời đất tối sầm, trong mộng xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, có cô bé kia, cũng có một cậu bé, nhưng xuất hiện nhiều nhất chính là Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên ngủ đến mơ mơ màng màng, liền nghe thấy Tống Đại Cát kêu nàng, nàng ngồi dậy, sờ sờ cái trán của chính mình.
Thế nhưng có chút nóng lên.
"Nương, nương bị bệnh sao?" Tống Đại Cát cũng chạy nhanh tiến lên sờ một phen.