Trán Tống Đoàn Viên thực nóng.
Tống Đại Cát gấp đến độ không được: "Nương, có phải nương bị phong hàn hay không?"
Tống Đoàn Viên cảm thấy đầu hôn mê trầm trầm, xua xua tay: "Không có việc gì, ta uống thuốc rồi đi ngủ là được!"
"Trước khi uống dược cũng cần ăn một chút, nương, nương ăn trước đi, con đi nấu dược cho nương!" Tống Đại Cát lập tức nói.
Tống Đoàn Viên xua xua tay, nàng thật sự là không có muốn ăn uống gì.
"Nương, nương như vậy rốt cuộc là vì sao?" Tống Đại Cát không nhịn được rớt nước mắt.
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút: "Không vì gì cả, khả năng hôm nay thời điểm lên núi bị gió núi thổi, không có việc gì!"
Tống Đại Cát thấy Tống Đoàn Viên không chịu nói, cũng không tiện hỏi, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tống Đoàn Viên không nghĩ thấy Tống Đại Cát khóc sướt mướt, cũng liền lấy lại tinh thần tới ăn một chút, uống thuốc tiếp tục ngủ.
Tống Đại Cát không yên tâm, liền ngồi ở một bên nhìn, nhìn đến trong lòng Tống Đoàn Viên không yên ổn.
"Đại Cát, ta thật sự không có việc gì, khả năng chính là bị trúng gió, nên phong hàn, uống thuốc xong đi ngủ thì tốt rồi!" Tống Đoàn Viên nói, không thừa nhận được Tống Đại Cát 'hiếu thuận' như vậy.
"Vâng, con đi ra ngoài trước!" Tống Đại Cát chỉ đành nói, đi ra ngoài trước.
Vương Ngọc Lan nghe nói Tống Đoàn Viên không thoải mái, cũng mang theo em bé ở bên ngoài nhìn.
"Nương rốt cuộc làm sao vậy?" Vương Ngọc Lan tiến lên hỏi, "Muốn ta vào trông hay không?"
"Nương có thể là bị cảm lạnh, đừng đi vào, miễn cho lây bệnh đến em bé!" Tống Đại Cát nói, "Với cả nương muốn ngủ, nói là ngủ một giấc thì sẽ tốt!"
Vương Ngọc Lan vẫn không yên tâm: "Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có việc gì!" Tống Đại Cát trong miệng nói, trong lòng lại cũng lo lắng.
Thân mình nương nàng cho tới nay luôn khoẻ như trâu, đã hơn một năm tuy rằng gầy ốm, nhưng cũng rất ít sinh bệnh, lần này liền ngã bệnh, hay là thật sự bị cái gì kích thích?
Ngay khi Tống Đại Cát đang suy nghĩ miên man, ngày thứ hai, Chu Tế Tân trở về, thế nhưng mang về tới một tin tức.
"Chàng nói gì? Công chúa Xu quốc kia không có tuyển Lương Vương cũng không có tuyển Trình Vương, mà muốn gả cho Kỷ công tử?" Tống Đại Cát cả kinh, ngay cả trà ngon trong tay vừa mới pha xong đều thiếu chút nữa đổ trên mặt đất.
"Đúng vậy, là tin tức mà Hách sư huynh nghe được từ phủ Trình vương bên kia, thiên chân vạn xác!" Chu Tế Tân nói.
Tống Đại Cát sửng sốt một chút, vỗ đùi: "Nương ta!"
Chu Tế Tân hoảng sợ: "Là Kỷ công tử muốn thành thân, nàng kích động như vậy làm gì?"
Tống Đại Cát lập tức gấp đến độ nói không ra lời, nghĩ tới nghĩ lui, chạy nhanh bảo Chu Tế Tân mang theo nàng đi Hàn Lâm Viện tìm Tống Phúc Tin, chuyện này, sợ là phải bàn bạc lại một chút!
Tống Đoàn Viên ở trên núi bị gió thổi, có chút cảm mạo, ngủ cả đêm đầu vẫn còn hơi chút như say xe, ngày thứ hai cũng không có đi đến chỗ Xu Nhã Lam bên kia, tiếp tục để Điền Thất đưa dược qua, tới buổi chiều thật sự là đói bụng, sau đó mới ra khỏi cửa phòng.
Vừa ra cửa phòng, Tống Song Hỉ liền chạy nhanh đi lên hỏi: "Nương, nương muốn ăn cái gì? Con đi làm cho nương chén mì sợi trứng tráng bao nhé?"
Tống Đoàn Viên xua xua tay: "Uống chút cháo là được, trong miệng đắng, không có hương vị gì!"
Tống Song Hỉ vội vàng đáp lời, đi nấu cháo.
Lát sau, Vương Ngọc Lan liền ôm em bé tiến đến.
"Con đừng đến gần ta, đừng để em bé bị lây bệnh!" Tống Đoàn Viên xua xua tay nói.
"Nương, chúng con đều là thân nhân của nương, sẽ không để ý nhiều như vậy!" Vương Ngọc Lan nói, do dự một chút, kéo lấy tay Tống Đoàn Viên thấp giọng nói, "Nương, chờ nhị thúc thành thân xong, chúng ta liền trở lại trấn Thanh Sơn, không quay về Thiên Thành nữa!"