Vương Ngọc Lan tuy rằng sinh ba đứa con gái, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông con gái của chính mình được sống tốt, đừng nói ở nông thôn, dù ở thị trấn, con gái đã từng được đọc sách, biết chữ cũng đều sẽ được xem trọng, tương lai cũng gả được cho một người tốt, nhưng ở nông thôn này, đều luôn cho rằng con gái là mặt hàng nuôi tốn cơm tốn gạo, ăn nhiều tốn nhiều, càng đừng nói việc đọc sách, cho nên con gái biết chữ như lông phượng sừng lân.
Nếu có thể chính mình làm chủ, Vương Ngọc Lan đương nhiên muốn cho con của chính mình đi đọc sách.
Đặc biệt là Tiếu Tiếu, Vương Ngọc Lan vẫn luôn cảm thấy Tiếu Tiếu rất thông minh, nàng thường xuyên cầm que củi vẽ tới vẽ lui trên mặt đất.
Tống Phúc Quý thật không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ hàm hậu nói: “Nương, bọn trẻ còn nhỏ, mà lão nhị nói cũng đúng, con gái đọc sách làm gì, số tiền này vẫn nên giữ lại cho lão nhị đọc sách đi, đệ ấy học giỏi!”
Tống Phúc Tin cảm kích nhìn Tống Phúc Quý, trong lòng nghĩ, về sau nếu trúng Trạng Nguyên, nhất định không thể quên người đại ca này!
Sự thật chứng minh, kiếp trước, lão đại cũng đích xác đi theo lão nhị dính ánh sáng, được làm trưởng thôn của Tống gia thôn, sau đó mới làm ra hoạt động hạ tiện là thông đồng quả phụ, bị gia tộc quả phụ tố cáo, tới trên đại đường, quả phụ kia sửa lại khẩu cung, nói lão đại dùng sức cưỡng ép, Tống Phúc Quý liền bị bắt vào đại lao, không được thả ra.
“Tiếu Tiếu và đứa trẻ mới sinh đều gọi con một tiếng phụ thân, con tổng không thể cái gì cũng không để lại cho các nàng. Vì gia đình này, con và Ngọc Lan đã làm rất nhiều, cũng nên vì chính mình mà suy xét một chút!” Tống Đoàn Viên không vui nói.
Tống Phúc Quý chỉ đành gật gật đầu.
Tống Phúc Tin nghe vậy tức khắc có chút không cao hứng.
Nương hắn vì mấy đứa nhỏ trong nhà đều suy xét tới, thậm chí ngay cả Tống Tiếu Tiếu và đứa cháu gái mới sinh ra kia cũng đều suy xét, vì sao không suy xét đến hắn?
Ngay cả đại ca nguyện ý đem tiền tiết kiệm cho hắn đọc sách, nương hắn cũng không muốn.
Trước kia nhà này chỉ cho một mình hắn tiêu tiền, hiện giờ chi cho tất cả mọi người, về sau hắn đọc sách, đi thi phải làm sao bây giờ?
Tống Phúc Tin rốt cuộc không nhịn được, thấp giọng nói: “Nương, con thì sao? Trong thư viện tuy rằng cung ứng chi phí ăn mặc, nhưng ngày thường cũng cần phải chi tiêu, hơn nữa sang năm con sẽ phải đi khảo cử nhân, trong lúc này còn cần thư tiến cử, xã giao, đi thi đều cần bạc!”
Tống Đoàn Viên nuốt nốt một ngụm canh xương cuối cùng, nhàn nhạt nói: “Gọi con trở về chính là để con nhìn một cái, người trong nhà đều chính mình kiếm bạc được đến thứ chính mình muốn. Con đọc sách ngần ấy năm, đều là gia đình này cùng huynh đệ tỷ muội chống đỡ con!”
Tống Phúc Tin thấp giọng nói: “Nương, con đã biết, nhưng con muốn đọc sách, sao có thể kiếm tiền được?”
Tống Phúc Tin nói xong, theo bản năng rụt rụt ngón chân của chính mình.
Mấy ngày nay ngón chân của hắn rất đau, nhưng hắn cũng không dám kêu, rốt cuộc đây là chính hắn gây ra, vì không muốn lên núi làm việc.
Ai biết lên núi có thể kiếm được nhiều bạc như vậy, nếu biết, hắn đã kiên trì hơn một chút.
Bộ xiêm y xinh đẹp kia, hắn vẫn muốn chuộc lại, còn muốn kết giao với Lữ tiên sinh.
“Chân con bị thương, đích xác không thể lên núi, như vậy đi, nếu con đọc sách mệt mỏi, hãy dạy Tiếu Tiếu biết chữ đi, một tiết học là nửa canh giờ, hai mươi đồng, nếu con có thể tìm được thêm mấy đứa nhỏ trong thôn đi học, vậy tự nhiên sẽ kiếm được nhiều hơn một chút!” Tống Đoàn Viên nói.