Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, trước kia, nương hắn không cho bất luận ai quấy rầy hắn đọc sách, càng đừng nói muốn chính hắn đi kiếm tiền.
“Nương, nương nghiêm túc sao?” Khóe môi Tống Phúc Tin run rẩy hỏi.
Tống Đoàn Viên gật đầu: “Cha con không còn nữa, ta cần phải chiếu cố mọi người, thật sự vất vả, năm nay tiền học phí của con, là bạc mà tiểu muội con đi xung hỉ kiếm được, con cũng biết, tổng không thể mỗi năm con đọc sách, Tống gia chúng ta liền phải bán một người. Cứ tiếp tục như vậy, chờ đến một ngày ta đi gặp cha con, cũng không có mặt mũi.”
“Nương, như vậy sẽ chậm trễ lão nhị đọc sách, phần của đệ ấy cứ để con làm thay!” Tống Phúc Quý thấy Tống Phúc Tin khó xử, liền nói.
“Đúng vậy, nương, nhị ca đã nộp hai lượng bạc học phí lại không đi học, ở trong nhà tổ chức lớp học cũng có chút không thỏa đáng!” Tống Phúc Truyền nhỏ giọng nói.
Tống Đoàn Viên nhìn thoáng qua Tống Phúc Truyền, không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt, Phúc Truyền còn giúp lão nhị nói chuyện.
“Nương, nhị ca đọc sách đến hiện tại cũng không dễ dàng, sang năm đã khảo cử nhân, thật sự không thể chậm trễ. Về sau phần con kiếm được cũng chia cho nhị ca!” Tống Song Hỉ cũng nói.
Tống Phúc Tin có chút trố mắt, trước kia, người trong nhà này đối với hắn mặt ngoài tôn kính, nhưng lại không chịu nói một câu quan tâm với hắn, cho nên hắn mới không muốn về nhà, tổng cảm thấy huynh đệ tỷ muội đều ghen ghét với hắn, nhưng hiện giờ……
Tống Đoàn Viên thở dài, “Lão nhị, con thấy được đi, các huynh đệ tỷ muội đều duy trì con như vậy!”
Tống Phúc Tin vội nói: “Nương, đại ca, tiểu đệ còn có muội muội, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.”
“Chăm chỉ đọc sách là sự tình trong chốc lát, quan trọng nhất chính là trong lòng có người nhà!” Tống Đoàn Viên lại lần nữa nói.
Tống Phúc Tin nghĩ nghĩ, vừa rồi hắn còn âm thầm oán trách nương hắn vì gia đình này mà tiêu quá nhiều bạc, hiện giờ nhìn tới, thật là hắn không đúng.
“Nương, con biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy nữa!” Tống Phúc Tin nói.
Tống Đoàn Viên gật gật đầu.
“Vậy nương, con có thể trở về thư viện đọc sách chưa?” Tống Phúc Tin lại hỏi.
Tống Đoàn Viên nghĩ đến sự tình Lữ tiên sinh kia, lắc đầu: “Con chờ một chút đi, qua một đoạn thời gian nữa con gái của đại ca con sẽ tròn tháng, sau khi cháu tròn tháng con hẵng đi!”
Tống Phúc Tin không hiểu con gái của đại ca hắn tròn tháng cùng hắn có quan hệ gì, nhưng hiện tại nương hắn không giống trước kia, hắn cũng chỉ có thể nghe theo, dù sao chân hắn cũng đang không lưu loát.
Buổi tối đi ngủ, Tống Phúc Tin do dự một chút, dọn chiếc chăn bông rách của Tống Phúc Truyền lên trên giường.
Tống Phúc Truyền rửa sạch chân tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc chăn bông rách ở trên giường, không nhịn được sửng sốt một chút, chạy nhanh tiến lên nói: “Chăn của đệ sao lại chạy đến trên giường vậy, đệ……”
“Đêm nay đệ ngủ trên giường đi, trên mặt đất nhiều hàn khí!” Tống Phúc Tin nói.
“Không cần không cần, huynh còn phải ở trên giường đọc sách, đừng quấy rầy đến huynh!” Tống Phúc Truyền kiên trì dọn chiếc chăn bông rách xuống đất.
Tống Phúc Tin nhìn, còn muốn nói cái gì, nhưng nghĩ nghĩ, cũng liền không kiên trì nữa.
Nói thật, Tống Phúc Tin có chút thất vọng.
Tống Phúc Truyền nằm trên mặt đất, đắp chiếc chăn bông rách, ngay cả động cũng không dám động.
Nương thay đổi, nhưng không đại biểu nhị ca cũng sẽ thay đổi.
Trong thâm tâm của Tống Phúc Truyền vẫn có kiêng kị.
Sáng sớm hôm sau, Tống Đoàn Viên thức dậy còn sớm hơn Tống Song Hỉ, vào phòng bếp, lấy bột mì trắng, chính tay nhào bột làm mì cho Tiếu Tiếu.
Cán sợi mì xong, dùng nước canh xương còn thừa hôm qua nấu.
Tống Đoàn Viên lại kéo từ dưới giếng nước lên miếng thịt mua hôm qua, cắt thành miếng nhỏ, đổ dầu vào xào lên.
Trước kia trong nhà nghèo, ăn chút rau xanh cũng chỉ xào không, hôm nay làm mì trộn tương, Tống Đoàn Viên liền phát hiện cổ đại này chỉ có dầu, muối, nước tương, dấm, mấy đồ cơ bản, không có tương mì.
Tống Đoàn Viên chỉ có thể bỏ thêm chút nước tương vào.