Tống Phúc Tin trầm ngâm một chút, không có nói thêm.
"Đại ca, huynh và hắn có phải có khoảng cách gì hay không? Ta thấy gần đây tựa hồ không đi lại!" Thu Ngọc Thừa tiến lên hỏi.
"Cũng không thể nói là có khoảng cách, chỉ là cảm thấy đột nhiên đã không có chung đề tài!" Tống Phúc Tin nhàn nhạt cười cười, "Đôi khi ta còn đặc biệt hoài niệm lúc ba chúng ta ở trấn Thanh Sơn, lúc ấy tuy ba mà như một, không có gì giấu nhau, hiện tại tựa hồ……"
"Đại ca hiện giờ là cấp trên của chúng ta, khả năng tâm tư của nhị ca nặng, liền nghĩ nhiều một ít!" Thu Ngọc Thừa thở dài một hơi, "Trước kia cha đệ bảo đệ học võ, đệ không muốn, cảm thấy kia đều là sự tình mãng phu làm, thập phần nhàm chán, hiện giờ tới Hàn Lâm Viện mới cảm thấy, hóa ra làm văn nhân cũng thực nhàm chán, đừng nhìn một cái Hàn Lâm Viện nho nhỏ chúng ta, cũng lục đục với nhau, ngày ấy huynh được Hoàng Thượng hỏi chuyện, liền có vài vị đồng liêu Hàn Lâm Viện không phục, bên ngoài tuy rằng chưa nói gì, nhưng sau lưng đều nói huynh là vận khí tốt, thời điểm mới tiến vào Quốc Tử Giám đã được Trình Vương chiếu cố, thi đậu Trạng Nguyên chạy tới biên cảnh không thể tiếp chỉ, Hoàng Thượng còn khen thưởng một phen, trở thành mẫu mực, hiện giờ tuổi còn trẻ lại chủ trì biên soạn sách sử, trong viện, bao nhiêu người nhìn chằm chằm huynh!"
Tống Phúc Tin nói: "Cây cao đón gió, không cần để ý người khác, ta chỉ để ý đệ và Lục Kiều Ân nhìn ta như thế nào!"
Thu Ngọc Thừa nói: "Hiện giờ huynh chẳng những là đại ca của đệ, rất nhanh cũng trở thành tỷ phu của đệ, huynh ưu tú, đệ tự nhiên đi theo thơm lây!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu.
"Về phần nhị ca, chúng ta là một chỉnh thể, trong lòng nhị ca nhất định cũng cao hứng!"
Tống Phúc Tin nghĩ đến thời gian gần đây có chút xa cách cùng Lục Kiều Ân, sâu kín mà thở dài một hơi, lúc này liền nhìn thấy xe ngựa Thu gia chậm rãi đi lại đây.
"Tới tới!" Tống Phúc Tin vội vàng hô với Thu Ngọc Thừa.
Thu Ngọc Thừa ngồi yên không nhúc nhích: "Đệ mỗi ngày ở nhà đều nhìn tỷ tỷ của đệ, có cái gì hay mà nhìn, tỷ phu tương lai, huynh chính mình nhìn đi!"
Tống Phúc Tin không để ý tới Thu Ngọc Thừa, bởi vì hắn đã nhìn thấy Thu Mâu Mâu nhấc màn xe lên, ngước mắt nhìn về phía Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Tin kích động lên, chạy nhanh vung cánh tay.
Thu Mâu Mâu bảo phu xe ngựa chạy chậm một chút, nhưng dù có chậm, cách hơn mười mét, nàng cũng không nhìn thấy Tống Phúc Tin, cũng chỉ có thể phất phất khăn trong tay.
Tống Phúc Tin hưng phấn vươn tay tới vẫy vẫy, thẳng đến khi xe ngựa Thu Mâu Mâu đã đi rất xa, mới chịu thu hồi thân mình dò ra về.
Tống Phúc Tin đỏ mặt, mang theo một tia ngại ngùng và hưng phấn.
Thu Ngọc Thừa thở dài, lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu, ăn một ngụm đồ ăn, uống một ngụm rượu.
Tống Phúc Tin đang muốn nói chuyện cùng Thu Ngọc Thừa, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng khóc la ồn ào, không biết vì sao, Tống Phúc Tin đột nhiên căng thẳng, hắn chạy nhanh thò người ra trông qua.
Cuối đường phố phía trước, một đám người vây quanh, ẩn ẩn có người đang kêu, nói là xe ngựa bị lật.
Tống Phúc Tin vội vàng chạy xuống phía dưới.
Thu Ngọc Thừa trong miệng còn cắn một ngụm thịt bò, vừa thấy Tống Phúc Tin chạy đi, chạy nhanh nuốt thịt bò xuống, la lớn: "Làm sao vậy?"
Tống Phúc Tin không trả lời, lập tức liền chạy không thấy bóng dáng.
Thu Ngọc Thừa chỉ đành chạy nhanh đuổi theo.
Trên đường phố, vây quanh một đám người, bên trong truyền đến tiếng nữ nhân khóc la.
Tống Phúc Tin nghe âm thanh kia trong lòng căng thẳng, đó là âm thanh Thu bà tử hầu hạ bên người Thu Mâu Mâu, Tống Phúc Tin trộm vài lần đi gặp Thu Mâu Mâu, đều là Thu bà tử hỗ trợ mang tin, hắn nhớ rõ âm thanh của Thu bà tử kia.