Tống Phúc Tin một phen đẩy mấy bá tánh vây xem ra, vọt vào, liền thấy xe ngựa ngã trên mặt đất, bánh xe ngựa không còn cái nào, con ngựa cũng té ngã trên đất, trên đầu tất cả đều là máu, mà Thu bà tử kia đang khóc la từ trong xe ngựa kéo một nữ nhân ra tới, đúng là Thu Mâu Mâu.
Tống Phúc Tin hét to một tiếng, chạy nhanh tiến lên, cùng Thu bà tử kéo Thu Mâu Mâu từ trong xe ngựa ra.
Trên trán Thu Mâu Mâu đều là máu, đã hôn mê.
Vì thành thân, nàng mấy ngày nay đều ăn uống điều độ, khuôn mặt nhỏ gầy đến chỉ bằng bàn tay, được Tống Phúc Tin ôm, thân mình nho nhỏ cuộn tròn ở trong lòng ngực Tống Phúc Tin.
"Có đại phu hay không, có đại phu hay không?" Tống Phúc Tin hô.
Mọi người đều lắc đầu.
Tống Phúc Tin ôm Thu Mâu Mâu chạy nhanh ra phía ngoài, vừa đi vừa thét to bảo bá tánh nhường đường.
Thu Ngọc Thừa thanh toán tiền xong sau đó mới đuổi tới, lập tức nhìn thấy Tống Phúc Tin ôm một nữ nhân cả người là máu đi ra, hắn còn bị dọa nhảy dựng, khi thấy rõ diện mạo của người kia, thậm chí giật mình, chạy nhanh tiến lên hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao vậy?"
"Mở đường cho ta, đưa Mâu Mâu đi tìm nương ta, nhanh lên!" Tống Phúc Tin la lớn, trong âm thanh đã mang theo tiếng nức nở.
Thu Ngọc Thừa chạy nhanh tiến lên đẩy bá tánh ra, trong miệng không ngừng nói tránh ra, mở đường cho Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên hôm nay vừa lúc ở y quán.
Tống Phúc Tin sắp đại hôn, Tống Đoàn Viên cũng chuẩn bị trở về trấn Thanh Sơn.
Tuy rằng trong lòng còn có rất nhiều luyến tiếc, nhưng Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trở về.
Nàng và Kỷ Trường An, có lẽ chính là có duyên không phận như vậy, nàng cũng vô pháp thoát khỏi thân phận Tống Đoàn Viên này, cho nên nàng không có khả năng ở bên Kỷ Trường An.
Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi, tiếng la của Chu Tế Tân liền đánh gãy dòng suy tư của nàng.
"Nương, nếu nương không bỏ được thì đừng trở về!" Chu Tế Tân nói, "Hiện giờ ở ngoài Thiên Thành, Thiên An Các đã kinh doanh, ý tứ của đại ca vẫn luôn là muốn để lại y quán ở Thiên Thành cho nương!"
Tống Đoàn Viên xua xua tay, hiện giờ nàng cũng đã quen với việc Chu Tế Tân - nam nhân hơn bốn mươi tuổi này- gọi nàng là nương, nàng nhàn nhạt nói: "Ta rời đi Thiên Thành không có quan hệ cùng đại ca của con, chỉ là cảm thấy ở nơi này không thoải mái, muốn về nhà thôi!"
Chu Tế Tân chỉ đành gật đầu.
Chu Tế Tân ra tới, vừa lúc nhìn thấy Tống Đại Cát tiến đến đưa cơm cho hắn.
Chu Tế Tân bảo Tống Đại Cát đi hậu viện, một bên ăn cơm một bên nói: "Nương tựa hồ có tâm sự, vừa rồi sửa sang lại sổ sách liền ngẩn người!"
Tống Đại Cát muốn nói lại thôi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Chu Tế Tân hỏi.
Tống Đại Cát nghĩ nghĩ vẫn lắc đầu nói: "Không có việc gì, nương phỏng chừng nhớ mong lão nhị, chàng cũng biết Thiên Thành rốt cuộc đều là hậu duệ vương tôn quý tộc, không thể so với trấn Thanh Sơn, nương sợ lão nhị không học giỏi, hoặc là đắc tội vị đại quan Vương gia nào đó!"
"Một khi đã như vậy, vì sao không lưu lại Thiên Thành?" Chu Tế Tân hỏi, "Bên này, có tòa nhà, có cửa hàng, còn có phong hào, vì sao nhất định phải trở về trấn Thanh Sơn?"
Tống Đại Cát thở dài.
Trước kia nàng cũng thấy việc này không phù hợp với tính tình của nương nàng, nương nàng chính là từ lúc Tống Phúc Tin đọc sách, đã ồn ào về sau chờ Tống Phúc Tin trúng Trạng Nguyên sẽ đi theo đến Thiên Thành hưởng phúc, khi thật tới ngày này, không hiểu sao lại đòi đi về. Nhưng ngày ấy, sau khi nàng tận mắt nhìn thấy Tống Đoàn Viên và Kỷ Trường An ở bên nhau, Tống Đại Cát lập tức liền lý giải.
Nương nàng đây là vì tình mà bị thương!