"Yên tâm, Phúc Tin thực lo lắng cho con, đang chờ ở ngoài cửa, nhưng tình huống con thế này, đích xác không thể kích động, chờ con tốt hơn một chút, các con cũng có thể thành thân, đến lúc đó sau khi thành thân còn sợ không có thời gian ở bên nhau sao?" Tống Đoàn Viên cười ấm áp, an ủi Thu Mâu Mâu.
Thu Mâu Mâu nhìn Tống Đoàn Viên, do dự một chút nói: "Tống đại Nương, con vẫn muốn gặp huynh ấy, nếu không thể gặp trực tiếp, thì có thể mang hộ con một phong thư được không?"
Tống Đoàn Viên nói: "Mang thư là không thành vấn đề!"
Thu Mâu Mâu gật gật đầu, ngồi dậy, muốn viết thư, lại không biết viết gì.
Khi hôn mê, Thu Mâu Mâu làm một giấc mộng rất chân thật.
Nàng mơ thấy Tống Phúc Tin không để ý tới nàng, thành thân rất nhiều năm cũng không chịu chạm vào nàng, Tống Đoàn Viên ghét bỏ nàng không sinh được đứa trẻ, đòi nạp thiếp cho Tống Phúc Tin, cuối cùng một tờ hưu thư kết thúc hết thảy giữa nàng và Tống Phúc Tin.
Giấc mộng kia chân thật như vậy, Thu Mâu Mâu sau khi tỉnh lại thật lâu cũng không đi ra được, thậm chí mấy ngày nay, nàng đều không phân rõ mọi thứ trước mặt là mộng hay là hiện thực.
Thu Mâu Mâu ấp ủ nửa ngày, cũng không có viết ra được một chữ, cuối cùng buông giấy bút, nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng không nhịn được thở dài.
"Mâu Mâu!" Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh của Tống Phúc Tin.
Tống Đoàn Viên sửng sốt, chạy nhanh đi mở cửa sổ ra, sau đó mới phát hiện Tống Phúc Tin đứng ở ngoài cửa sổ, Thu Ngọc Thừa đứng bên cạnh.
"Sao con vào được?" Tống Đoàn Viên hỏi.
"Con đi theo Ngọc Thừa tiến vào!" Tống Phúc Tin liếc nhìn Thu Mâu Mâu băng bó đầu, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường, "Con thật sự không yên tâm……"
Tống Đoàn Viên cũng liền nói: "Nói đơn giản vài câu thôi, không thể làm nàng quá kích động!"
Tống Phúc Tin gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên cũng liền đi ra ngoài, đứng chờ cùng Thu Ngọc Thừa.
Thu Mâu Mâu ngồi trên giường, nhìn Tống Phúc Tin đứng ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.
Nam tử đứng ở ngoài cửa sổ, hướng tới nàng cười, nụ cười kia mới làm nàng cảm thấy hết thảy trước mặt là chân thật.
Ở trong mộng kia, Tống Phúc Tin chưa từng có hướng tới nàng cười như vậy, mỗi lần đều là nàng chua xót nhìn bóng dáng hắn.
Thu Mâu Mâu chậm rãi cảm thấy có lẽ kia thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Không nghĩ làm người Thu gia tiếp tục bắt lấy nhược điểm, Tống Phúc Tin rất nhanh liền theo Thu Ngọc Thừa rời đi.
Sau khi Tống Phúc Tin rời khỏi, Thu Mâu Mâu tựa hồ rốt cuộc cũng yên tâm, thành thật kiên định nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kia đều là mộng, nàng và Tống Phúc Tin thực ân ái, nhất định sẽ sống tốt cả đời này.
Trải qua hai nhà bàn bạc, việc hôn nhân giữa Tống Phúc Tin và Thu Mâu Mâu vẫn tiếp tục tiến hành.
Tin tức truyền tới phủ Lương Vương, Lương Vương không nhịn được nắm chặt tay.
Trên bàn sách của Lương Vương còn để bản thảo của Tống Phúc Tin, có thể là bởi vì số lần lật xem nhiều, bên góc còn hơi cuốn.
Ánh mắt Lục Kiều Ân lập loè một chút, thấp giọng nói: "Bằng không……"
"Thôi!" Lương Vương nhàn nhạt nói.
Lục Kiều Ân sửng sốt: "Thôi?"
Lương Vương gật đầu: "Ngươi lui ra đi!"
Lục Kiều Ân còn muốn nói thêm, nhưng ánh mắt Lương Vương đã trở nên lãnh lệ.
Lục Kiều Ân chỉ đành lui ra.
Lục Kiều Ân ra khỏi phòng sách Lương Vương, ánh mắt trầm xuống.
Lương Vương này cứ từ bỏ Tống Phúc Tin như vậy?
Nguyên tưởng rằng hắn có thể lợi dụng tình cảm của Lương Vương đối với Tống Phúc Tin, làm cho Tống Phúc Tin không lật được người, nhưng hiện tại xem ra……
Lục Kiều Ân từ cửa sau phủ Lương Vương ra tới, đang muốn lên xe ngựa, liền thấy bên xe ngựa đứng một vị nữ tử.
Lục Kiều Ân sửng sốt một chút, ngước mắt: "Tống đại phu?"